Đang định ra về thì trụ trì gọi mẹ tôi lại, nói rằng hôm nay bà có duyên, muốn tặng bà một lá xăm.
Tôi không cần vào, chỉ chờ ngoài sân.
*
Sân chùa có một cây ngô đồng to lớn, tán lá rậm rạp, thân cây sần sùi, rõ ràng đã có niên đại rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên vài nhánh cây còn treo vài sợi dây đỏ.
Tôi bước lại gần hơn.
*
Bất chợt, một cơn gió lướt qua.
Lá cây xào xạc, xen lẫn tiếng tụng kinh trầm bổng.
Tôi dường như nghe thấy tiếng chuông gió vang lên trong trẻo.
Tôi muốn lắng nghe rõ hơn—
Nhưng lại bị ai đó kéo giật một cái.
*
Trước mắt tôi là một gương mặt quá mức quen thuộc.
Nhưng so với năm năm trước, người phụ nữ trước mặt đã già đi rất nhiều.
Vẻ cao quý thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại sự tiều tụy và mệt mỏi.
Ngay cả mái tóc cũng rối bời, xơ xác.
*
Bà nắm lấy tôi, ánh mắt hơi hoảng hốt, nhưng giọng điệu vô cùng khẩn thiết:
"Cháu có thấy con gái tôi không?"
*
Khoảnh khắc ấy, thời gian và suy nghĩ của tôi như bị kéo thật xa.
Mười chín năm ký ức thoáng qua như mây khói, chớp nhoáng rồi tan biến.
*
Tôi nhìn bà, trong thoáng chốc, tiếng chuông gió dường như lại vang lên trong đầu tôi, từng hồi từng hồi gột rửa tâm trí tôi.
Lá ngô đồng chầm chậm rơi xuống đất.
Còn tôi, cuối cùng cũng nhìn thấu tất cả.
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi nhẹ nhàng gạt tay bà ra, bình thản lắc đầu:
"Không thấy."
*
Lời vừa dứt, bà như bị rút sạch sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Cả người bà mềm nhũn, suy sụp hoàn toàn.
*
"Có ai… có ai thấy con gái tôi không…"
Bà ôm mặt, bật khóc nức nở.
*
Tôi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn những sợi dây đỏ lay động giữa những tán lá vàng úa.
Trong lòng không hề dậy lên một gợn sóng.
*
Ở đây không có con gái bà.
Con gái bà, đã chếc trong tay bọn bắt cóc từ năm năm trước.
Là do chính bà lựa chọn.
15
Tiếng tụng kinh vẫn tiếp tục vang vọng.
Tôi đứng dưới gốc cây, chợt bừng tỉnh—
Thì ra, buổi lễ siêu độ hôm nay…
Chính là được tổ chức dành cho tôi.
*
Là mong tôi đừng ôm hận mà rời đi?
Hay là cầu nguyện cho tôi có một kiếp sau tốt đẹp hơn?