Cuộc Đào Thoát Sinh Tử Nơi Hậu Cung

Chương 1: 1



Sau khi có điểm thi đại học, cả lớp nhận được một tin nhắn kỳ lạ.

 

【Dựa theo điểm số, hãy chọn thân phận của bạn trong hậu cung Đại Ân: phi tần, cung nữ, thị vệ, thái giám…】

 

【Chiến thắng trái tim hoàng đế sẽ được thưởng mười triệu, thất bại thì chết】

 

Mọi người đều nghĩ đây chỉ là trò đùa.

 

Hoa khôi của lớp vốn mê truyện cung đấu, nên tùy tiện chọn luôn vị trí cao nhất là phi tần.

 

Lớp trưởng chọn chức quan lớn nhất là Nhất đẳng ngự tiền thị vệ.

 

Còn tôi, người đứng đầu lớp, lại chọn thân phận thấp kém nhất là Cung nữ tam đẳng.

 

Ngày hôm sau.

 

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ.

 

Tất cả bọn tôi đã ở trong hậu cung Đại Ân xa hoa lộng lẫy.

 

Thân phận đã trở thành sự thật.

 

Hoa khôi vô cùng đắc ý, được xe phượng loan đón vào Dưỡng Tâm điện.

 

Các bạn học ai nấy đều hâm mộ:

 

“Tiền thưởng chắc chắn sẽ thuộc về hoa khôi rồi.”

 

“Biết vậy mình cũng chọn làm phi tử…”

 

“Giang Lê, cậu thi được thủ khoa mà lại chọn làm cung nữ, uổng quá.”

 

Nhưng không ai biết.

 

Tôi đã dùng toàn bộ điểm số của mình để đổi lấy một tin tức—

 

Người đang ngồi trong Kim Loan điện, căn bản không phải là hoàng đế.

 

Còn hoa khôi… chỉ còn một con đường chết.

 

1.

 

Tôi nghiêm mặt.

 

Đem thông tin quý giá kia nói ra.

 

Nhưng các bạn học hoàn toàn không tin.

 

Ai nấy đều cười nhạo:

 

“Giang Lê, cậu là ghen tị đến đỏ mắt rồi à, vì sợ hoa khôi cưa đổ được hoàng đế chứ gì.”

 

“Thật là, nghèo thì chí cũng thấp, học giỏi mà đầu óc rỉ sét cũng vô ích thôi.”

 

“Không ăn được nho thì chê nho xanh, haha.”

 

“Tâm địa xấu xa, không lấy được tiền thưởng thì nguyền rủa người khác chết, bảo sao cô chủ nhiệm không thích cậu.”

 

Lớp trưởng khoanh tay, lạnh lùng lên tiếng.

 

Hoa khôi Lâm Mạt ngồi trên xe loan phượng, vẻ mặt kiêu ngạo, hừ nhẹ một tiếng qua mũi:

 

“Khởi giá, đừng để tiểu nhân làm lỡ thời gian.”

 

Tôi há miệng.

 

Nhưng không thể nói nên lời.

 

Ba năm cấp ba, tôi luôn đứng nhất lớp.

 

Nhưng chỉ vì không biếu quà, nên năm nào cũng bị cô chủ nhiệm châm chọc mỉa mai.

 

“Giang Lê rất đần độn, chỉ biết học vẹt mới có điểm cao, cũng gọi là truyền cảm hứng đấy.”

 

“Cách học này không nên học theo.”

 

“Cả lớp hãy học theo Lâm Mạt, đầu óc thông minh, một hiểu mười.”

 

Ha ha.

 

Lâm Mạt là hoa khôi của lớp.

 

Lần nào cô ta cũng đứng thứ hai.

 

Thấp hơn tôi 30 đến 50 điểm.

 

Cô ta đâu phải thông minh gì.

 

Chỉ là cô chủ nhiệm thấy tiền liền sáng mắt.

 

Dưới sự cố ý chèn ép của cô ấy, các bạn học trong lớp cũng bắt đầu gió chiều nào theo chiều nấy, dần dần cô lập tôi.

 

Lời tôi nói.

 

Không ai muốn tin.

 

Các bạn vây quanh lớp trưởng, ríu rít bàn tán:

 

“Giải thưởng của hoa khôi, liệu có rủ cả lớp đi du lịch tốt nghiệp không nhỉ?”

 

“Á á á ghen tị c.h.ế.t mất, Lâm Mạt là chị em tốt nhất của tớ, chắc chắn sẽ tặng tớ một sợi dây chuyền nụ cười của Tiffany cho xem. Cô ấy không giống ai đó, keo kiệt muốn chết.”  Ủy viên học tập Hứa Chi Ngư liếc tôi một cái.

 

Tôi không để tâm đến ai nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời khuyên cũng chẳng cứu nổi kẻ đáng chết.

 

Thân phận của tôi là cung nữ tam đẳng.

 

Phụ trách đun nước trong Ngự Thiện Phòng.

 

Tôi nhóm bếp lò nhỏ.

 

Đốt than hồng.

 

Tôi đun nước sớm, đợi đến khi không còn quá nóng thì giao cho các ma ma ở phòng trà để súc miệng.

 

“Tiểu nha đầu, có lòng rồi.”

 

Các bà ấy rất hài lòng.

 

Thưởng cho tôi mấy hạt đậu bạc.

 

Trời sẩm tối.

 

Tôi mồ hôi đầm đìa quay về.

 

2.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Cùng lúc đó.

 

Trong đầu tất cả mọi người.

 

Đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng của hệ thống:

 

【Lâm Mạt phục vụ Nhiếp chính vương, độ hảo cảm của Hoàng đế giảm xuống âm】

 

【Tử vong】

 

Người đang ngồi trong Kim Loan điện, chính là Nhiếp chính vương đoạt quyền.

 

Quả nhiên không phải hoàng đế.

 

Hệ thống lại tiếp tục đưa ra thông báo:

 

【Độ hảo cảm ban đầu của hoàng đế là 0】

 

【Đạt 100 điểm, xem như chinh phục thành công】

 

【Âm điểm, tử vong】

 

Giọng nói máy móc không hề có cảm xúc, nhưng từng câu đơn giản ấy lại khiến người ta nghẹt thở.

 

Các bạn học không còn vẻ vui mừng buổi chiều, mà ai nấy đều hoảng sợ.

 

Có người mặt cắt không còn giọt máu.

 

Có người toàn thân run rẩy.

 

Không nói nên lời.

 

Sau một hồi im lặng c.h.ế.t chóc.

 

Lớp trưởng tức giận lao đến, túm lấy cổ áo tôi:

 

“Lâm Mạt c.h.ế.t rồi!”

 

“Đồ sao chổi nhà cậu, chính cậu đã nguyền rủa cô ấy chết!”

 

Ủy viên học tập Hứa Chi Ngư cũng rưng rưng nước mắt, trừng mắt nhìn tôi:

 

“Giang Lê, cậu quá đáng lắm rồi.”

 

“Cậu đã biết trong Kim Loan điện không phải là hoàng đế, sao không nói sớm?”

 

“Cậu cố ý!”

 

Chỉ trong chốc lát.

 

Các bạn học như tìm được nơi trút giận, người nói trước, kẻ nói sau, thi nhau mắng nhiếc tôi.

 

Tôi giận đến mức đầu óc ong ong.

 

Giáng mạnh chiếc lò nhỏ xuống đất.

 

Nước nóng b.ắ.n tung tóe.

 

“Tất cả các cậu nên hiểu rằng nơi này là hậu cung Đại Ân, chứ không phải là lớp 12A19 nữa đâu, không còn ai nuông chiều cho cái tính xấu của mấy người đâu.”

 

“Tôi chỉ khuyên một câu.”

 

“Diễn cho đúng thân phận của mình, thì mới có thể sống sót.”

 

“Tự lo lấy thân mình đi.”

 

Tôi xoay người rời đi.

 

Ngày đầu tiên xuyên tới đây, tất cả mọi người đều xem nơi này như trò chơi.

 

Ngoại trừ Lâm Mạt chủ động hầu hạ ngủ nghỉ, thì những người còn lại cả buổi chiều chỉ tụ tập ở đây, tán gẫu khoác lác.

 

Tần phi, thường tại thì không đến thỉnh an hoàng hậu.

 

Ngự tiền thị vệ thì không đi nhận ca trực.

 

Thái giám cung nữ thì không lo hầu hạ chủ nhân các cung.

 

Việc làm không đúng với thân phận.

 

Chính là đang tìm đường chết.