Cuộc Đời Man Man

Chương 11



22 

 

Rời khỏi quán cà phê, tôi tìm một người bạn chung của tôi và Lý Thần để hỏi thăm tình hình nhà họ. 

 

Muốn trơ trẽn bám lấy tôi thế này, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra. 

 

Quả nhiên, người bạn kia kể ngắn gọn cho tôi nghe về mấy năm gần đây của nhà họ Lý, đúng là một vở kịch đầy drama. 

 

Đầu tiên, Lý Thần tái hôn với con gái của một lãnh đạo. 

 

Hai người kết hôn vì có bầu trước, mẹ chồng cũ của tôi mừng rơn, cho rằng cuối cùng con trai bà ta cũng cưới được một cô con dâu môn đăng hộ đối. 

 

Nhưng lần này bà ta không dám làm cao nữa, trái lại, vợ mới của Lý Thần lại khinh thường gia đình họ, đúng là quả báo. 

 

Những chuyện tiếp theo thì đúng là “sảng” vô cùng. 

 

Cô vợ mới của Lý Thần được nuông chiều từ bé, tiêu xài hoang phí, ăn mặc, đi lại, sinh hoạt đều là những khoản chi khổng lồ. 

 

Cô ta cưới Lý Thần cũng chỉ vì thấy gia cảnh nhà anh ta khá giả. 

 

Ban đầu, Lý Thần ngại không dám nói gì, nhưng lâu dần ví tiền cũng không chịu nổi, hai người bắt đầu cãi nhau vì tiền. 

 

Nhưng dù cãi cọ bao nhiêu, Lý Thần chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong, vợ anh ta thì chẳng thèm để tâm, vẫn tiêu pha thả ga, vay nợ trước để tiêu rồi mới sau, chuyện đó sảy ra ngày càng nhiều. 

 

Cho đến năm ngoái, cô vợ có hơn 800 ngàn tệ nợ vay online không trả được, bị đòi ráo riết. 

 

Vì thế, để giữ thể diện cho bố vợ và lo cho con, Lý Thần đành phải bán căn hộ đang ở để trả nợ. 

 

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. 

 

Vừa trả xong khoản nợ này, lại có thêm một khoản vay online 1 triệu tệ nữa bị chủ nợ tìm đến tận cửa, đáng sợ hơn là khoản vay này đứng tên Lý Thần! 

 

Mà Lý Thần – tên ngốc này – hoàn toàn không hay biết gì. 

 

Tôi nhếch môi: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Vậy là giờ bọn họ hết tiền rồi?” 

 

Người bạn kia đáp: 

 

“Còn gì nữa, bán nhà trả nợ xong, cả nhà giờ chen chúc trong một căn hộ nhỏ, sống chật vật lắm, ba của Lý Thần vì thế mà tức đến phát bệnh đấy.” 

 

À, thì ra là bệnh như thế này đây. 

 

Tôi hỏi: 

 

“Nhưng con của họ học mẫu giáo cũng đâu tệ, chứng tỏ họ vẫn còn chút tiền mà?” 

 

Thuyền rách còn ba nghìn đinh mà. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Người bạn thở dài: 

 

“Chuyện này không liên quan đến Lý Thần đâu, là nhà bên ngoại của đứa bé có căn hộ trong khu đó, giờ vợ Lý Thần đang làm thủ tục ly hôn, lâu rồi không về nhà, mẹ của Lý Thần thì suốt ngày qua cãi vã với nhà thông gia, bắt họ bỏ tiền ra, nhưng người ta không chịu, nói chung là rối tung rối mù.”

 

23 

 

Nghe vậy thì tôi yên tâm rồi. 

 

Với tình cảnh nhà Lý Thần bây giờ, chắc đến tiền thuê luật sư còn không có. 

 

Họ có lắm phốt và tai tiếng như thế, tôi hoàn toàn có thể lợi dụng để từ chối cho họ gặp con. 

 

Tôi còn liệt kê toàn bộ chi phí nuôi dưỡng Ngô Quỳnh từ bé đến lớn, tuyên bố rằng họ phải trả một nửa số tiền đó mới đủ tư cách gặp thằng bé. 

 

Mà số tiền này, có đánh c.h.ế.t họ cũng không trả nổi, nên đừng mong được gặp con tôi hay lợi dụng được gì từ tôi. 

 

Lần gặp mặt cuối cùng, Lý Thần nhìn tôi đầy mong mỏi, nói: 

 

“Man Man, thật sự chúng ta không thể quay lại sao? Anh không yêu vợ sau của mình, người anh luôn yêu là em!” 

 

Vừa khóc vừa nói: 

 

“Đều tại bố mẹ anh! Không phải lỗi của anh! Anh luôn muốn đi tìm hai mẹ con em, nhưng họ không cho! Sau này, mẹ của Quả Quả cũng là do họ tìm đến…” 

 

Tôi chưa từng thấy ai khiến tôi ghê tởm đến vậy, bèn đáp: 

 

“Nếu bây giờ anh c.h.ế.t đi, tôi sẽ tin anh.” 

 

Lý Thần: “?” 

 

“Không dám c.h.ế.t à? Thế thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nhìn anh là tôi muốn nôn cả bữa tối hôm qua ra đây!” 

 

Nhà họ Lý quấy rầy tôi một thời gian, thấy tôi trước sau như một, cứng rắn như đá tảng, cuối cùng cũng ngậm ngùi bỏ cuộc. 

 

Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm. 

 

Giờ nghĩ lại chuyện năm xưa, khi mẹ chồng cũ từng vu khống tôi, tôi lại không còn thấy giận dữ như trước nữa. 

 

Chuyện này giờ chẳng khác nào có một con chim đậu trên cây, mở mồm là chửi bới. 

 

Nghe thấy, tôi cùng lắm chỉ cười nhạt rồi buông một câu: “Đồ chim ngốc.” 

 

Còn tôi của những năm đó, tự ti xen lẫn kiêu hãnh, nhạy cảm và đa nghi, chỉ cần vài câu nói cũng có thể chạm vào nỗi đau khiến tôi giận dữ mất kiểm soát. 

 

Nhưng bây giờ, nhà họ Lý đối với tôi cũng chẳng khác gì con “chim ngốc” trên cây kia, dù họ có nhảy nhót kêu gào thế nào, tôi cũng chẳng bận tâm nữa.

 

Hóa ra, chỉ khi bản thân đủ tự tin và mạnh mẽ, ta mới có thể nhìn nhận mọi chuyện xung quanh một cách lý trí và khách quan. 

 

Bất giác, tôi cảm thấy xúc động với chính mình – thì ra, những năm tháng tôi đã sống không hề uổng phí. 

 

Tôi đã ngày càng trở nên tốt hơn.