Vậy tại sao họ cứ liên tục phá vỡ cuộc sống yên bình, hạnh phúc của tôi?
Mẹ ruột làm ầm ĩ như vậy, nên nhà trường đã sa thải bà.
Nhưng bà không chịu từ bỏ, ngày nào cũng canh trước cổng trường.
Thậm chí trong giờ thể dục, bà còn đứng ngoài tường rào gọi tên tôi.
Hành động đó còn đáng sợ hơn cả những kẻ hâm mộ cuồng nhiệt.
Cha nuôi như đối mặt với kẻ thù, ngày nào cũng đưa đón tôi đi học.
Đa số bạn học đều đứng về phía tôi, nhưng vẫn không thiếu những lời bàn tán sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao chuyện này cũng là tin lớn trong trường.
May thay, chẳng mấy chốc là đến kỳ nghỉ hè.
Sắp vào lớp chín, mẹ nuôi đăng ký lớp học thêm cho tôi.
Hôm đó, bà đón tôi về và phát hiện cha nuôi không có ở nhà.
Trong phòng làm việc, chiếc bảng vẽ ông hay dùng gần đây cũng không thấy đâu.
Điện thoại của ông gọi mãi không liên lạc được.
Mẹ nuôi đặt hộp vịt quay lên bàn ăn, vẻ mặt dần lạnh đi.
Bà bật cười nhạt: "Mẹ đúng là không nên kỳ vọng. Kiểu người như cha các con, là con chim không có chân, cả đời chỉ biết bay, chỉ có c.h.ế.t mới chịu đáp xuống đất."
Chẳng lẽ...
Cha nuôi lại lên đường phiêu bạt một lần nữa?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lòng tôi như rơi vào vực sâu.
Sở Kỳ cũng không giấu nổi vẻ thất vọng trên mặt.
Mẹ nuôi đi vào bếp nấu ăn, lát sau bưng ra ba bát mì: "Ăn thôi!"
Mì chưa nấu kỹ, ăn vào vừa cứng vừa khô.
Đúng lúc không khí đang nặng nề, cửa phòng khách "két" một tiếng mở ra.
Cha nuôi ôm bảng vẽ bước vào, cằn nhằn: "Ăn cơm cũng không chờ cha sao!"
Mẹ nuôi siết chặt đũa, giọng đầy châm chọc: "Tôi cứ tưởng anh lại đi lang bạt rồi, dù sao ngoài kia ngay cả phân chó cũng là mùi thơm mà."
Cha nuôi thả bảng vẽ xuống, bất chấp sự chống cự của mẹ nuôi, giữ lấy mặt bà và hôn một cái thật mạnh.
"Nói bậy, làm gì thơm bằng phân của em chứ."
Mẹ nuôi trừng mắt lườm ông một cái.
Cha nuôi hắng giọng, tỏ ra nghiêm túc: "Anh đã chuẩn bị cho cả nhà một bất ngờ thật lớn!"
"Tháng tới, cha sẽ bắt đầu làm giảng viên ở Học viện Mỹ thuật, Đại học Tinh Thành!"
Những năm gần đây, danh tiếng của cha nuôi đã vang xa, trường Đại học Tinh Thành nhiều lần mời ông về giảng dạy. Nhưng với tính cách yêu tự do của mình, ông luôn từ chối, không muốn bị bó buộc trong khuôn khổ của bục giảng.
Lần này, mẹ nuôi ngỡ ngàng đến mức ngẩng đầu nhìn ông hồi lâu mà không nói nên lời.
Cha nuôi nhéo má bà, cười trêu: "Từ giờ em có thể làm 'sư mẫu' rồi nhé..."
Môi mẹ nuôi khẽ run, mắt bà đỏ hoe: "An Bang, chuyện này... có khiến anh bị bó buộc không?"
Cha nuôi bật cười sảng khoái: "Đời người mà, luôn phải có cái được và cái mất."
"Anh đã phiêu bạt đủ rồi, từ giờ, hãy để anh trở thành một huyền thoại trong giang hồ."
Ông vừa vuốt ve mẹ nuôi, vừa xoa đầu tôi và cả anh trai Sở Kỳ, người đang tỏ vẻ không mấy vui vẻ.
Ông mỉm cười: "Các con và em là những người mà anh yêu nhất. Điều này không phải là sự ràng buộc, mà là niềm hạnh phúc."
Sau khi cha nuôi nhận công việc tại Đại học Tinh Thành, tôi và anh trai cũng được chuyển sang trường trung học trực thuộc của đại học này.
Đây là trường trọng điểm của thành phố, rất khó vào.
Đối với tôi, đang học lớp 9, và anh trai, người sắp lên lớp 12, đây là một cơ hội từ trên trời rơi xuống.