Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 216: Ngươi Không Thể Quay Về



 “Vương thái y, vết thương này cần dùng thuốc gì?”“Bẩm đại nhân, dùng kim sang dược tốt là đủ.” Vương thái y quay người: "Vương gia, phiền ngài đưa tay ra để hạ quan bắt mạch.”Lý Cẩm Dạ đưa tay.Vương thái y lấy từ trong túi ra một chiếc khăn gấm, phủ lên cổ tay hắn rồi bắt đầu chẩn mạch.Bắt mạch xong, Vương thái y kinh ngạc nhìn gương mặt lười nhác của An Vương, giọng run run: “Vương gia phải bảo trọng sức khỏe ạ.”Lời này vừa nói ra, tim Tạ Ngọc Uyên sau bình phong bỗng lỡ một nhịp.Tuy nàng không rõ vị thế của Vương thái y trong Thái y viện, nhưng chỉ một câu này cũng đủ chứng tỏ tay này có vài phần bản lĩnh.Không đúng!Giọng của Vương thái y tràn ngập vẻ kinh hãi, chẳng lẽ tình trạng sức khỏe của Lý Cẩm Dạ, ngoài Trương Hư Hoài và Tô Trường Sam, thì không ai trong kinh thành biết sao?Ngay cả hoàng thượng cũng không biết?Nghĩ đến đây, trái tim Tạ Ngọc Uyên không khỏi đập mạnh.“Ngươi nói như vậy, tức là ta sắp chết sao?” Lý Cẩm Dạ lúc này mới mở lời, nói câu đầu tiên từ nãy tới giờ.Vương thái y giật mình, suýt khuỵu gối, gương mặt già nua lúng túng chẳng biết cười trừ hay xin lỗi: "Vương gia nói đùa rồi, nói đùa rồi, Vương gia nhất định trường thọ, trường thọ.”Chu Thượng thư nhìn thấy thái độ khúm núm của ông ta, thầm khinh thường lạnh lùng nói: “Kê đơn đi, Vương thái y!”Vương thái y đối mặt với Chu Thượng thư, nịnh nọt đáp: “Ngay đây, ngay đây.”Ông cầm bút giấy, hối hả viết đơn thuốc rồi đưa cho Thanh Sơn: “Mau đi lấy thuốc sắc lên, mỗi ngày ba lần, không được bỏ bữa nào.”Nói xong, Vương thái y lại cúi người hành lễ với Lý Cẩm Dạ rồi lùi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại hai người: một hoàng tử không mấy được sủng ái và một đại thần được hoàng đế tin yêu nhiều năm, quyền thế khuynh đảo triều đình. Trong lòng cả hai đều như gương sáng, hiểu rõ tình thế.Lý Cẩm Dạ rũ mắt, biểu cảm lạnh nhạt như thể vết thương kia chẳng phải trên người mình.Chu Thượng thư bước lên một bước: "Vương gia, hạ quan lĩnh chỉ hoàng thượng, muốn điều tra vụ thích khách ám sát ngài, để sớm ngày bắt tên thích khách đó về quy án cho Vương gia an tâm.”Lời nói nghe rất hay nhưng lại sắc bén như thể đang xét xử phạm nhân. Bàn tay Tạ Ngọc Uyên chợt rịn mồ hôi, thậm chí không dám thở mạnh.Nhưng Lý Cẩm Dạ lại tỏ vẻ thờ ơ: "Chu đại nhân, bản vương đang trên đường đi, chưa kịp hiểu rõ gì thì đã trúng một nhát dao, chuyện này thật chẳng biết nói sao, ngươi đi hỏi hai vị thống lĩnh của Thần Cơ Doanh ấy.”Chu Khải Hằng hầu hoàng thượng mấy chục năm, sao không nghe ra trong lời nói này có ý né tránh, thế là gương mặt tròn béo của hắn vẫn cười nịnh nọt.“Tất cả là lỗi của hạ quan, vậy ta sẽ đi hỏi Trình thống lĩnh. Tuy nhiên, hạ quan vẫn muốn hỏi thêm một câu, Vương gia gần đây có đắc tội với ai không?”“Thế thì nhiều lắm!”Lý Cẩm Dạ uể oải đứng dậy, bước đến gần Chu Khải Hằng, cười mà như không cười nói: “Chu đại nhân, chuyến đi Giang Nam này chẳng phải là việc dễ đắc tội người khác sao?”Mắt Chu Khải Hằng thoáng chốc căng thẳng, gượng cười.“Ba năm trước, lúc bản vương đến Giang Nam cũng từng gặp thích khách, nếu không nhờ Tô thế tử đỡ cho một nhát, có lẽ bản vương đã sớm về gặp Diêm Vương rồi.”Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Xem ra Giang Nam và bản vương quả thực không hòa hợp, ngài nói có đúng không, Chu đại nhân?”Chu Khải Hằng không trả lời là đúng hay sai, cười càng sâu hơn: "Xin Vương gia yên tâm, hạ quan nhất định sẽ điều tra cho ra lẽ.”Lão cáo già!Lý Cẩm Dạ thầm rủa, nhích nhẹ một chút làm động đến vết thương, vẻ mặt thoáng đau đớn.“Vương gia, hạ quan xin cáo lui, ngài nghỉ ngơi đi ạ.”“Chu đại nhân đi thong thả.”Chu Khải Hằng cúi đầu hành lễ, vừa ngẩng lên thì thấy một đôi giày thêu lấp ló sau bình phong, chân mày nhíu lại, nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ cười cợt...
Tiếng cửa đóng lại, Tạ Ngọc Uyên mệt mỏi thở phào, bước ra từ sau bình phong.Nếu như là trước kia, một nữ nhân nơi khuê phòng như nàng, hẳn chẳng thể nghe ra ẩn ý trong từng câu hỏi đáp kia.Nhưng nhờ vào những lời chỉ dẫn của Hàn tiên sinh, nàng như nhìn thấy ánh kiếm và lưỡi đao vờn quanh trong từng câu nói.Bề ngoài Chu Khải Hằng tỏ vẻ kính cẩn với Lý Cẩm Dạ, nhưng tỉ mỉ phân tích từng lời, có thể thấy rõ sự nghi ngờ và khinh thường trong mỗi câu chữ.Một kẻ bề tôi mà lại khinh miệt hoàng tử...Đôi mắt trong trẻo của Tạ Ngọc Uyên nhìn về phía Lý Cẩm Dạ, vừa mới thả lỏng tâm trạng một chút, lại chợt căng lên.Khi một người không có chỗ dựa, mà vẫn muốn vùng lên, điều duy nhất có thể làm là đánh đổi chính mình.Lý Cẩm Dạ đối diện với ánh mắt đen thẳm của Tạ Ngọc Uyên, điềm nhiên nói: “So với năm năm trước, thái độ hôm nay của Chu Khải Hằng với ta đã xem là tốt rồi.”Tạ Ngọc Uyên nghe xong, trong lòng không khỏi có chút chua xót.Hắn quay lại hoàng cung, chẳng khác gì nàng quay lại Tạ gia, ngoài cách nghiến răng chịu đựng và tự ép mình mạnh mẽ, thật sự không còn đường nào khác.Mà tình cảnh của hắn lại càng khó khăn hơn.“Đừng để tâm đến người khác nhiều quá, hãy đối xử tốt với chính mình, đó mới là điều quan trọng nhất.”Chính mình?Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười nhạt.Nhiều năm trước, hắn được những sát thủ liều mạng cứu ra ngoài, từ khi tộc Bồ Loại bị tiêu diệt, mạng sống này đã chẳng còn là của hắn.Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy vẻ đau buồn thoáng hiện trên mặt hắn, suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “À, còn quên không nói, Tô thế tử có nhắn lại một câu cho ngươi.”Lý Cẩm Dạ lập tức lấy lại bình tĩnh: "Là gì?”“Hắn bảo: Trả hết nợ cho ta rồi hẵng chết cũng chưa muộn.” Tạ Ngọc Uyên ngập ngừng một chút: "Ta có hơi tò mò, ngươi nợ hắn cái gì thế?”Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng sáng lên, mỉm cười: "Thuở nhỏ ta và hắn thường đánh nhau, hắn không thắng nổi ta, có lần bực quá dùng chiêu xấu, cầm gạch đập vào đầu ta, nhưng ta tránh được.”Tạ Ngọc Uyên: “...”“Khi ấy tính tình ta cũng ngang ngược, bèn nhặt viên gạch lên đập ngược lại, khiến đầu hắn bị thủng một lỗ to. Sau đó, Vệ Quốc Công vào cung, ôm chân hoàng thượng khóc lóc, ta bị người ta lôi đến Tô phủ nhận tội.”“Rồi sao nữa?”“Tô Trường Sam khóc lóc kêu rằng hắn sắp chết đến nơi, ta thấy hắn khóc đến nghẹn cả hơi, tưởng là thật, bèn nói: ‘Được, coi như Lý Cẩm Dạ ta thiếu ngươi một mạng!’”“Khi ấy, các ngươi bao nhiêu tuổi?”“Ta bốn tuổi, hắn năm tuổi.” Giọng Lý Cẩm Dạ đều đều.Hắn nhớ rất rõ, sau khi từ phủ Vệ Quốc Công trở về, hắn bị phạt quỳ ngoài đại điện suốt một đêm.Nửa đêm, phụ hoàng từ trong điện bước ra, đứng trên cao nhìn hắn, lạnh lùng bảo: “Đúng là dòng dõi man di, bản tính hoang dã, khó nên việc lớn!”Khi đó hắn chưa hiểu “man di” nghĩa là gì, mãi sau này hiểu ra thì cũng đã muộn.Tạ Ngọc Uyên thấy hắn ngẩn người, lần đầu tiên nàng ý thức được rằng cái danh “Vương gia” xa cách đến nhường nào so với một tiểu nha đầu xuất thân từ chốn núi rừng như nàng.Năm hắn mới bốn tuổi đã dám lấy gạch đập vào đầu con trai của Vệ Quốc Công, còn nàng khi đó vẫn đang vùng vẫy trong “hang sói” của Tôn Gia.“Ta nên về thôi.”Lý Cẩm Dạ bừng tỉnh, bất chợt nở nụ cười với nàng: "Nàng không về được nữa đâu.”