Cố thị nhếch môi hai cái, hít sâu một hơi rồi từ từ cúi đầu."Ngọc Hồ, đừng trách nương không nói giúp con, phụ nữ chúng ta số kiếp là như vậy."Sáng hôm sau, khi bà mối quay lại, vợ chồng Tạ Đại gia đã đồng ý ngay.Hai gia đình lập tức trao canh thiếp, cùng mời sư thầy đến hợp thiếp, kết quả là một đôi "trời sinh."Phía Diệp gia sợ để lâu sinh biến, thúc giục chuẩn bị lục lễ, còn sai người đến hứa hôn.Khi Tạ Ngọc Hồ nhận được tin, ngày thành hôn đã được ấn định vào mùng ba tháng ba năm sau.Mọi chuyện, đều đã xong xuôi.Giây phút ấy, Tạ Ngọc Hồ mới thấu rằng mười bảy năm sống ngay thẳng, mười bảy năm là một đứa con hiếu thảo, vẫn không bằng tiền đồ của anh trai.Mình chỉ là một quân cờ trên con đường phú quý của Tạ phủ, sẵn sàng bị hy sinh bất cứ lúc nào.Nàng đóng cửa phòng, khóc nức nở....Lúc Tạ Ngọc Hồ đang khóc, Bích di nương lại muốn chết.Là phụ nữ, bà hiểu rõ khi trái tim đàn ông không còn hướng về mình thì cuộc sống của phụ nữ sẽ ra sao; lại là một người thiếp, bà càng hiểu rõ sự khắc nghiệt của những đấu đá, tranh giành trong gia đình lớn.Nếu con gái thật sự gả vào nhà họ Diệp, chỉ sợ cả đời này sẽ chẳng bao giờ được hưởng ngày hạnh phúc.Bà cắn răng, quyết định đi tìm Cố thị.Vừa bước vào cửa, bà đã quỳ xuống, nước mắt như mưa."Đại phu nhân, cầu xin phu nhân nể tình ta đã hầu hạ ngài bao nhiêu năm nay, hãy cứu nhị tiểu thư."Cố thị nghe vậy mắt cũng đỏ hoe: "Bích di nương, hôn sự này là lão gia và lão phu nhân quyết định, lại do công phủ đích thân mai mối, ta có thể làm gì để cứu con bé bây giờ?"Bích di nương ngước đôi mắt đẫm lệ, trong mắt lấp lánh vẻ oán hận: "Phu nhân từng hứa với ta rằng sẽ tìm một gia đình tốt cho nhị cô nương mà.""Chuyện nay đã khác xưa."Cố thị lắc đầu, thở dài liên tục: "Kinh thành đầy sóng ngầm nguy hiểm, nếu hủy hôn sự này, Tạ gia còn đứng vững nổi ở đây không?""Thiếp không tin, chuyện cưới gả không thành, chẳng lẽ công phủ còn dám làm ầm lên sao?"Bích di nương đứng dậy, ánh mắt quyết liệt: "Chẳng qua là sợ hủy hoại lợi ích của các gia trong phủ thôi chứ gì? Nhưng phu nhân, con bé cũng là con của người mà!"Cố thị không ngờ Bích di nương dám lớn tiếng với mình, giận đến uất nghẹn."Ta có thể làm gì? Cả Tạ phủ này ta có làm chủ được không? Chẳng phải đều là các ông ấy quyết định cả sao? Ngươi giỏi thì hãy đi mắng phu quân ngươi ấy!"Trong mắt Bích di nương dâng lên vẻ tuyệt vọng.Theo hầu Tạ Đại gia bao nhiêu năm, bà hiểu rõ tính nết chồng mình. Tuy không độc ác như Tạ Nhị gia, nhưng cũng chẳng phải người tử tế.Bích di nương oán hận nhìn Cố thị, rồi "rầm" một tiếng, lao đầu vào tường.Máu đỏ loang ra trên tường trắng, bắn lên mặt mày, áo quần của Cố thị. Bà hoảng sợ hét lớn: "Người đâu! Mau gọi lang trung, cứu người, mau lên!"...Tin Bích di nương đập đầu tự sát lan khắp phủ chỉ trong chốc lát.May mà lang trung đến nhanh, cú đập đầu dù có hết sức nhưng sức phụ nữ cũng chỉ đến vậy, chỉ khiến bà bị một vết thương lớn trên trán.Khi bà tỉnh lại, một bàn tay mềm mại khẽ vuốt lên mặt."Di nương, người ngốc quá!"Bích di nương mấp máy môi, giọng yếu ớt như tiếng muỗi: "Ngốc hay không ngốc gì chứ, tranh đấu một lần vì con, đó là điều duy nhất di nương có thể làm."Tạ Ngọc Hồ cảm thấy như có một bàn tay thô bạo nắm chặt trái tim mình rồi bóp mạnh, khiến trái tim nàng tan nát
Từ khi hiểu chuyện, nàng luôn theo sau đích mẫu, đích mẫu thích sự dịu dàng hiền thục, nàng cũng cố gắng trở nên dịu dàng hiền thục; đích mẫu bảo phải thật thà, nàng liền sống thật thà, ngoan ngoãn.Một mùa đông nọ, cả đích mẫu và di nương đều bị cảm lạnh, nàng ở bên đích mẫu, dâng trà đưa nước, bận bịu không ngừng, chưa từng đút cho di nương một thìa thuốc.Rốt cuộc, đến cuối cùng…Tạ Ngọc Hồ nhìn vào đôi mắt đầy xót xa của Bích di nương, nghẹn ngào nói: "Mười năm cuộc đời, chẳng qua là một giấc mộng lớn. Nương à, giấc mộng này nên tỉnh rồi."Nghe tiếng "nương" từ miệng nàng, nước mắt Bích di nương tuôn rơi như mưa.Lúc nhỏ, nàng từng ngây ngô gọi bà một tiếng "nương", nhưng ngày hôm sau, Cố thị đã bắt bà cầm chậu nhổ đờm đứng chịu phạt suốt nửa ngày.Từ đó về sau, mỗi lần gặp con gái, bà đều dặn dò phải tuân thủ quy củ. Nhưng đến cuối cùng, giữ quy củ có ý nghĩa gì nữa?Chi bằng như tam muội, vùng dậy một trận mà sống."Hôn sự này con sẽ gả.""Ngọc Hồ?" Bích di nương nghe vậy, tim như bị bóp nát.Tạ Ngọc Hồ khẽ vỗ lên tay bà.Cuộc sống yên bình của nàng bao năm qua là nhờ mẫu thân phải cúi đầu nhún nhường trước đích mẫu, chịu đủ mọi ấm ức.Nàng bắt buộc phải chấp nhận hôn sự này, chỉ có đi con đường này thì mẫu thân nàng mới có thể tiếp tục sống yên ổn trong phủ này."Nương, từ nay con sẽ bảo vệ nương, nương đừng sợ. Chỉ cần con còn ở Diệp gia, không ai dám ức h**p nương. Nương sẽ được ngẩng cao đầu mà sống, chẳng cần nhìn sắc mặt của ai, kể cả của đại phu nhân."Sai rồi, là bọn họ sẽ phải nhìn sắc mặt của nương.Tạ Ngọc Hồ nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không hề thấy đau....Vì gả vào nhà công phủ, không thể để mất mặt, Cố thị cắn răng chi ra hai vạn lượng bạc lo liệu của hồi môn.Quản gia, nhà thông gia của đại thiếu gia nghe nói chuyện này bèn gửi một ngàn lượng bạc góp thêm của hồi môn.Nhìn số bạc, Cố thị hiểu ngay Quản gia đang khen ngợi rằng bà đã quyết định đúng đắn.Dù vậy, Tạ Ngọc Hồ đã sống bên Cố thị hơn mười năm, bà chi tiền nhưng trong lòng vẫn áy náy, đêm ngủ thường giật mình.Tôn Bình thấy chủ mẫu lo lắng, vội đề xuất đi chùa Diên Cổ cầu phúc, tịnh tâm mấy ngày.Cố thị nghe hợp lý, nghĩ rằng nên đến trước Phật sám hối, giãi bày nỗi khổ bất đắc dĩ của mình, rồi sẽ cùng Cao thị quay về.Nghĩ vậy, bà xin phép lão gia và phu nhân, chọn một ngày mát trời, dẫn theo con gái đi chùa Diên Cổ.Tạ Ngọc Hồ vốn không muốn đi, nhưng trong lòng có nhiều điều muốn nói với Tạ Ngọc Uyên, lại muốn cầu phúc cho nương, sau cùng đành đi theo.Bên này, xe ngựa Tạ phủ vừa ra khỏi cửa bắc, bên kia xe ngựa Trần phủ cũng lăn bánh rời đi."A Cửu, chắc chắn tam tiểu thư đang ở chùa Diên Cổ chứ?""Chắc chắn, nàng đã ở đó tầm mười ngày rồi."Trần Thanh Diễm nghĩ đến thiếu nữ khiến lòng mình vấn vương, mỉm cười: "A Cửu, ngươi nói xem, nếu ta kể cho nàng nghe về con người của Diệp Vân, liệu nàng có cảm kích ta không?"A Cửu âm thầm trợn mắt, nghĩ thầm: tam tiểu thư sẽ bảo ngài lo chuyện bao đồng.A Cửu đáp: "Thiếu gia, A Cửu còn nghe được một tin nữa.""Nói đi!""Tạ gia chẳng phải đã chia nhà rồi sao? Tam tiểu thư chẳng được gì, mai này thậm chí còn không có của hồi môn. Thiếu gia, ngài nên biết điều một chút."