Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 227: Không Đội Trời Chung



 Vương Trực cúi đầu nhìn, thấy trong tay là tờ ngân phiếu năm ngàn lượng, lập tức cười tươi như hoa: "Tam tiểu thư, không dám nhận, tiểu thư cứ nói!""Những thứ này hoàng thượng trả lại cho Cao gia, hay trả lại cho nương con ta?"Lời này vừa nói ra, cả viện rộng im phăng phắc, đến cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.Tạ Nhị gia càng dựng tai lên, sợ bỏ sót một chữ.Vương Trực cười đáp: "Thưa tam tiểu thư, cô nương và nhị phu nhân là huyết mạch duy nhất của Cao gia còn lại trên đời, trả lại cho hai người hay trả lại cho Cao gia, có gì khác nhau?"Tạ Ngọc Uyên nhíu mày: "Vậy tức là những thứ này đều là tài sản riêng của nương con ta, không liên quan đến Tạ gia dù chỉ nửa đồng bạc phải không?"Mọi người nghe xong, đều hít sâu một hơi.Tạ Nhị gia tức đến nỗi lòng đầy oán hận: Con tiểu tiện nhân này, sao dám hỏi những câu như vậy?Trong lòng Vương Trực lại thầm khen ngợi: Thông minh!"Tam tiểu thư, thánh chỉ ghi rõ bằng chữ đen trên giấy trắng, những thứ này là tài sản riêng của Cao gia, cũng chính là tài sản riêng của nhị phu nhân và tiểu thư."Đây chính là câu mà Tạ Ngọc Uyên đợi chờ.Nàng mỉm cười với Vương Trực, giọng nhỏ nhẹ: "Nếu là tài sản riêng của Cao gia, để trong Tạ phủ thì không hợp. Phiền công công cho người chuyển tất cả vào phủ của Cao gia, có được không?"Tất cả người Tạ phủ như bị một cú trời giáng, sững sờ không nói nên lời.Dù có khờ khạo đến đâu thì đến lúc này, Tạ Đại gia cũng đã hiểu rõ: sự căm hận của nương con Cao thị với Tạ phủ sâu như biển!Vương Trực nào phải kẻ ngốc, ánh mắt lóe lên sự sắc sảo, mỉm cười đáp: "Tam tiểu thư, trong sổ này còn ghi lại bốn căn phủ, chỉ là đã lâu không có ai ở, ngay cả người canh giữ cũng không có, những đồ đạc này…""Vương công công!"Tạ Ngọc Uyên không nể nang gì mà ngắt lời: "Nương ta ở kinh thành còn một phủ hồi môn mang theo, lúc ấy chưa ghi vào sổ hồi môn, chính là ngay bên cạnh Tạ phủ. Nhờ công công chuyển đồ đến phủ đó có được không?"Lại một cú sét đánh ngang đầu mấy người Tạ phủ, chưa kịp hoàn hồn thì Tạ Ngọc Uyên lại buông thêm một câu."Tam thúc của ta đang ở phủ đó, có người coi sóc, nương và ta sẽ rất an tâm!"Dứt lời, nàng thấy rõ nét mặt của mấy người Tạ phủ tái nhợt không chút huyết sắc.Nàng hơi nhướng mày, có đôi chút hả hê. Dù người trong cung có ý định gì, giờ đây, nàng chỉ muốn làm bọn họ tức chết thôi!…Trên lầu hai của trà quán, chỉ có duy nhất một bàn khách.Tô Trường Sam nhấp chén trà, nhíu mày nói: "Cũng không biết vị trong cung kia phát điên gì, lại trả tài sản của Cao gia về. Đẩy đồ đệ của ngươi lên đầu sóng ngọn gió mất rồi.""Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo!"Trương Hư Hoài xoay xoay miếng ngọc bội trong tay, gương mặt không chút biểu cảm.Rõ ràng hôm ấy, hắn vừa cho Hoàng đế nghe lời chê trách Lý Cẩm Dạ, cuối cùng lại là nương con Cao thị hưởng lợi. Dầu sôi thêm lửa, gấm thêu thêm hoa, đều không phải điềm lành."Trương Hư Hoài, ta không sợ gì khác, chỉ sợ lũ tiểu nhân ở Tạ phủ, đứa nào cũng bị đồng tiền che mắt, đến mạng sống cũng không cần!"Tô Trường Sam quạt nhẹ chiếc quạt, than trời nóng bức.Trương Hư Hoài xáp mặt lại để hứng chút gió mát, đáp: "Người Tạ phủ ta không lo, cùng lắm là vài trò không ra gì.""Vậy ngươi sợ gì?"Trương Hư Hoài mỉm cười, lấy chút trà, viết lên bàn hai chữ: "Hoàng tử."Tô Trường Sam giật mình, lạnh toát cả người: "Ý ngươi là…""Đúng thế."Trương Hư Hoài vội ngăn lời.Số tài sản này vừa được trả lại, Tạ Ngọc Uyên từ một tiểu thư vô danh bỗng trở thành người mà ai ai ở kinh thành cũng muốn gả cưới.Ai lấy được nàng, tức là nắm trong tay cả gia sản tích lũy qua bao đời của Cao gia.Miếng mồi ngon này, không chỉ hút hồn công hầu tướng quân, mà e rằng những vị vương gia đã kết hôn hay chưa kết hôn cũng khó cưỡng lại.Thành ra, chuyện hôn nhân của nàng không còn đơn thuần là duyên tình trai gái, thích là cưới, mà có khi phải chờ đến khi hoàng đế gật đầu mới xong.Một lúc lâu, cả hai không ai nói gì, trà quán rơi vào im lặng.Cuối cùng, Tô Trường Sam thấp giọng nói: "Chuyện này không đơn giản, ta phải lập tức báo cho Lý Cẩm Dạ biết.""Thông báo cũng tốt. Trên đời này, ngoài chiêu chèn ép, còn có chiêu nâng lên để diệt. Nhấc một đứa trẻ lên cao ngất như vậy, ta thấy là họa, chứ không phải phúc.""Ý ngươi là…" Tô Trường Sam đá nhẹ Trương Hư Hoài
Trương Hư Hoài không kịp tránh, nhận nguyên cú đá, đành trợn mắt, giọng lạnh lùng: "Ta hỏi ngươi, nếu vài vị vương gia đắc thế mà có trong tay gia tài khổng lồ này, sẽ thế nào?"Nghe đến đó, Tô Trường Sam không ngồi yên được nữa, lập tức bật dậy, phát ra một tiếng huýt nhẹ.Đại Khánh lặng lẽ xuất hiện: "Thế tử?""Mau báo tin này cho An vương."“Vâng.”Tô Trường Sam cùng đám người rời đi, cau mày trầm ngâm một lát rồi gọi Nhị Khánh đến: “Đi, đi xem nhà họ Tạ bây giờ ra sao rồi?”“Vâng, tiểu nhân lập tức đi nghe ngóng.”Xử lý xong hai việc, Tô Trường Sam vừa mới bưng chén trà lên định uống, thì bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng âm u của Trương Hư Hoài: “Ngươi nói xem, nếu nha đầu đó gả cho Lý Cẩm Dạ thì sẽ ra sao?”“Phụt...”Tô Trường Sam kinh hãi phun cả một ngụm trà ra ngoài!…Lúc này ở Tạ phủ, ngay cả tiểu đồng trông cửa sau cũng chạy ra tiền viện hóng chuyện.Một rương!Hai rương!Ba rương…Đến khi cả một trăm sáu mươi tám rương đều được khiêng ra khỏi Tạ phủ, tất cả mọi người trong lòng đồng loạt hiện lên một ý nghĩ: Xong rồi, nhìn được mà ăn không được.Tạ lão phu nhân ôm lấy ngực đau đến rỉ máu, lảo đảo trở về Phúc Thọ Đường, giận đến mức một hớp trà cũng uống không nổi, chỉ có thể yếu ớt nằm vật trên ghế trúc, trong đầu hết lần này đến lần khác hiện ra những món báu vật ghi trong quyển sổ.Còn Cố thị về phòng, một hơi tu liền ba chén trà lạnh. Không làm vậy thì không được, nếu không uống trà lạnh nữa, bà sợ bản thân sẽ bốc hỏa cháy rụi cả người... vì ghen đến đỏ mắt rồi.Trong Tâm Niệm Đường, sau khi nghe nha hoàn báo lại, Thiệu Di nương sững người hồi lâu không thốt nổi một câu, ánh mắt trống rỗng không tiêu cự, chẳng rõ đang nghĩ gì, dọa tiểu nha hoàn bên cạnh cứ tưởng bà bị ma nhập.Không sai.Thiệu di nương đúng là bị ma nhập rồi.Bà thật sự không thể tin nổi, cái con tiện nhân đó mà lại có số may đến thế!Không chỉ có một núi của cải đổ xuống đầu, còn được cả Hoàng đế để tâm tới. Nhìn lại bản thân mình…Thiệu di nương đau đớn đến tê tái, trong đầu chỉ “ong ong” một hồi, chỉ còn sót lại duy nhất một ý nghĩ: Mình từ nay về sau, không còn ngày ngóc đầu lên nữa. Không còn nữa.“Di nương?”Bên cạnh, Tạ Ngọc My sợ hãi gọi một tiếng, thấy mẹ ruột của mình mãi vẫn không phản ứng, bèn mạnh tay đẩy một cái, mặt mày u sầu như sắp khóc: “Thế này thì xong rồi, con tiện nhân đó nhất định sẽ ỷ thế h**p người, tác oai tác quái trên đầu chúng ta mất thôi.”Oán độc trong lòng Thiệu di nương bị câu nói ấy khơi dậy, gương mặt vốn thanh tú giờ méo mó vặn vẹo gần như dữ tợn.Tạ Ngọc My thấy vậy thì gằn từng chữ: "Giá mà ngày trước người đừng nghe theo cha, thì đâu đến nỗi thế này… Cả đời này, con sẽ mãi mãi bị nó đè đầu cưỡi cổ.”Lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Thiệu di nương lạnh toát cả ngực, đang định lên tiếng thì…Tạ Ngọc My lại chuyển giọng: “Di nương, cho dù thế nào đi nữa, con cũng tuyệt đối sẽ không để con tiện nhân đó hơn mình đâu. Dù có chết, bia mộ của con cũng phải khắc hai chữ ‘Đích xuất’.”Thiệu di nương giật nảy mình, hàm răng cắn chặt môi đến rỉ máu.Bà dường như đã thấy trước một hồi chém giết máu tanh trong tương lai.Ngươi không chết...Ta không yên!