Tạ Dịch Đạt cười nhạt: "Đúng là nên sắp xếp kỹ, tránh để những kẻ tay chân không sạch sẽ tham lam chiếm đoạt."Câu nói ấy khiến Tạ Dịch Vi thấy mất mặt. Ngày trước, khi cùng đường, hắn từng nhất thời lầm lỡ mà lấy trộm đồ trong kho.Tạ Dịch Vi căm phẫn nhìn trừng trừng, nghiến răng nói: "Hạ nhân có thể tham lam được bao nhiêu chứ, đáng lo là những kẻ giả nhân giả nghĩa, vì chút bạc mà sẵn sàng hại mạng người. Nhị ca nói có phải không?”Tạ Nhị Gia thầm rủa một tiếng "khốn kiếp" trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười: "Tam đệ thật biết nói đùa.”Thấy mình đã giành lợi thế, Tạ Dịch Vi không chần chừ thêm, nói: "Ta có việc, nhị ca cứ tự nhiên" rồi quay người rời đi.Ánh mắt Tạ Nhị Gia thoáng lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tam đệ, trong lòng thầm nghĩ: Cứ để ngươi vui vẻ thêm vài ngày, rồi ta sẽ cho ngươi biết tay....Tạ Ngọc Uyên thấy Tam thúc đến gọi mình đúng lúc này, đôi mắt lạnh lẽo bỗng dịu lại.Người thân thực sự là những người như Tam thúc, luôn kịp thời ở bên nàng khi nàng đối mặt với những ngã rẽ quan trọng của đời mình.“Tiểu thư, đi với Tam gia bàn bạc kỹ lưỡng." La ma ma vừa giúp nàng thay áo quần vừa dặn dò.Bà hiểu rõ, trong Tạ phủ rộng lớn này, ai cũng có thể giả dối, chỉ có Tam gia là thật lòng với tiểu thư.“Đừng lo, ma ma, hãy quan tâm chăm sóc cho nương ăn uống đầy đủ, đừng để bà vì lo lắng cho ta mà làm mình suy yếu.”“Tiểu thư cứ lo cho mình trước đi." La ma ma thở dài.Tạ Ngọc Uyên gật đầu, ra hiệu cho Thanh Nhi, hai chủ tớ dìu nhau rời khỏi Thanh Thảo Đường.Tạ Dịch Vi thấy cháu gái bước ra, lập tức dẫn đường.Khi đến cổng hông, Tạ Ngọc Uyên liếc thấy chiếc xe ngựa đậu ở đó, sắc mặt hơi thay đổi.Đó là xe của phủ Vệ Quốc Công.“Tô thế tử đang trong xe, cũng muốn gặp con. Có lẽ hắn đã nghe phong thanh điều gì đó.” Tạ Dịch Vi hạ giọng.Tạ Ngọc Uyên hít sâu một hơi, nén lại cảm xúc, xách váy bước tới.Lên xe ngựa, nàng thấy Tô Trường Sam ngồi xếp bằng ở một góc, chỉ hơi ngước mắt chào nàng.Tạ Ngọc Uyên đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.Xe ngựa đổi hướng, tiến thẳng về Giang phủ, chẳng mấy chốc, ba người đã an tọa trong chính sảnh.Thanh Nhi bưng trà lên, Tạ Ngọc Uyên quan sát, lòng không ngừng suy nghĩ về mục đích của Tô Trường Sam khi gặp nàng.Vừa ngẩng đầu, nàng đã chạm phải ánh mắt của hắn. Hắn định mở lời, nhưng nàng đã giơ tay ngắt lời.“Khoan đã." nàng nói: "Thanh Nhi, mời Hàn tiên sinh qua đây, để ông ấy cùng nghe
”“Vâng, tiểu thư.”Tô Trường Sam lộ vẻ thắc mắc, không hiểu phủ này từ khi nào lại có thêm một vị Hàn tiên sinh.Chẳng mấy chốc, một ông lão tóc bạc trắng, phe phẩy quạt lông vũ bước vào, thấy trong phòng có ba người, chỉ gật đầu chào Tạ Ngọc Uyên.Tạ Dịch Vi lập tức đứng lên: "Đây là ân sư của ta, Hàn Bách Xuyên. Thưa tiên sinh, đây là Tô Trường Sam, Thế tử của Vệ Quốc Công.”Hàn Bách Xuyên?Tô Trường Sam giật mình: "Hàn Thiên Huyền có quan hệ gì với ngài?”Nghe vậy, ánh mắt Hàn Bách Xuyên lập tức sắc bén nhìn về phía hắn: "Ngươi… ngươi biết Hàn Thiên Huyền?”“Khi Thái Tổ thống nhất Trung Nguyên, người đầu tiên ông ấy ghé thăm chính là Hàn Thiên Huyền. Ông ấy học thức uyên bác, là danh nhân tiền triều, Thái Tổ từng ba lần mời ông ấy ra làm quan, cuối cùng ông ấy cảm động mà nhận lời, trở thành Thái phó của Thái tử.”Nhắc lại chuyện cũ, khóe mắt Hàn Bách Xuyên ẩm ướt: "Ông ấy là tổ phụ ta, đã qua đời nhiều năm, không ngờ còn có người nhớ đến.”Tô Trường Sam lập tức đứng lên, cúi người thi lễ với Hàn Bách Xuyên: "Khi nhỏ ta từng nghe cha nhắc đến, trong lòng rất kính trọng.”Tạ Ngọc Uyên không khỏi ngạc nhiên.Tam thúc từng kể cho nàng nghe về Hàn tiên sinh, nàng cũng không để tâm lắm, giờ mới biết ông thực sự xuất thân từ danh gia vọng tộc.Tuy nhiên, lúc này không phải lúc để tra hỏi ngọn ngành.Nàng cắt ngang câu chuyện của hai người: "Hàn tiên sinh, Tô Thế tử có điều muốn nói, mời ngài nghe thử; Thế tử gia, Hàn tiên sinh như người nhà của ta, có gì xin cứ nói thẳng.”Tô Trường Sam ngồi lại vào chỗ, nghiêm túc nói: "Dù là cầu hôn từ Bình Vương phủ hay Phúc Vương phủ, Tam tiểu thư tuyệt đối không thể đồng ý.”“Ồ?” Tạ Ngọc Uyên cười nhạt, cố ý hỏi lại: "Tại sao? Dù gì đây cũng là điều mà người khác khó lòng có được, phải không?”Tô Trường Sam vừa cẩn trọng vừa thẳng thắn. Hắn nhẹ nhàng xoay cây quạt gấp trên tay, nói: “Thứ nhất, Tạ Tam tiểu thư vốn là người kiêu hãnh, chẳng phải dạng sẽ cam lòng làm thiếp; thứ hai, hai người họ muốn đưa Tam tiểu thư vào phủ, mục đích không phải vì ngươi mà vì gia sản Cao gia. Thứ ba…”Tô Trường Sam dừng lại, "Bộp” một tiếng gấp quạt lại, nói tiếp: “Tam tiểu thư có bao giờ nghĩ vì sao Hoàng cung lại chọn thời điểm này để trả lại gia sản cho Cao gia không?”“Thế tử gia nghĩ là vì sao?” Tạ Ngọc Uyên đáp lại.Tô Trường Sam im lặng. Nếu hắn đã biết, thì đâu đến mức phải lăn lộn tìm câu trả lời khắp nơi.Thấy hắn không đáp, ánh mắt Tạ Ngọc Uyên chuyển sang nhìn Hàn Bách Xuyên, như muốn tìm sự đồng tình.Vị tiên sinh già cau mày quạt nhẹ cây quạt tròn, thở dài: “Lòng vua khó đoán.”Câu nói này khiến tất cả phải lặng im. Tạ Ngọc Uyên không khỏi thầm thở dài.Những điều khác nàng không thể đoán ra, nhưng lý do Tô Trường Sam đến đây thì đã rõ phần nào qua lời nói của hắn. Để Lý Cẩm Dạ đạt được vị trí cao nhất, hai đối thủ lớn nhất chính là Bình Vương và Phúc Vương. Nếu một trong hai người này cưới nàng, của hồi môn của Cao gia chẳng khác nào mang thêm sức mạnh cho hai người họ.Đây là điều Lý Cẩm Dạ không muốn thấy nhất.Vậy nên, Tô Trường Sam đến đây hẳn là vì Lý Cẩm Dạ. Không lẽ Lý Cẩm Dạ đã biết được tin tức ở Kinh thành nhanh vậy sao?Quả là tin tức lan nhanh đến kinh ngạc!Nghĩ đến đây, trái tim Tạ Ngọc Uyên bất giác đập nhanh, nàng thì thầm: "Thế tử gia yên tâm, nương ta đã nói rồi, ta chỉ làm thê, không làm thiếp, Bình Vương phủ hay Phúc Vương phủ ta đều không gả.”Tô Trường Sam ngỡ ngàng, mắt trợn tròn. Sao nàng có thể đồng ý nhanh như vậy! Nàng đã nghĩ đến hậu quả chưa? Từ chối cả hai nơi này, nàng sẽ gặp phải hậu quả ra sao? Và nàng sẽ dùng cách gì để từ chối?Dù lòng đầy những suy nghĩ hỗn độn, hắn vẫn im lặng, không nói gì. Đến đây là để nghe chính lời khẳng định từ nàng, nhưng dù nghe được rồi, lòng hắn lại chẳng thấy chút vui mừng.“Ngọc Uyên, nói vậy là con đã đắc tội với cả Bình Vương và Phúc Vương rồi, con định làm sao đây?” Tạ Dịch Vi ngây thơ nói ra điều mà Tô Trường Sam đang nghĩ.