Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 265: Không sợ sống, không sợ chết



 “Đuổi càng tốt, chúng ta lại mong thế, đỡ phải chịu ấm ức trong cái nhà đó.” Rèm cửa vừa lay, A Bảo đã bưng chén thuốc bước vào: "Tiểu thư, thuốc sắc xong rồi, uống thuốc thôi.”Tạ Ngọc Uyên nhìn chén thuốc đắng thì nhăn mày, không biết có phải sư phụ cố ý chọc mình hay không mà đợt thuốc sau lại đắng hơn đợt thuốc trước.“Không uống có được không, A Bảo?”“Vậy mau khỏe đi, khỏe rồi thì không cần uống nữa, đó là lời Trương Thái y dặn.”Tạ Ngọc Uyên không còn cách nào khác, đành nhận chén thuốc, bịt mũi uống một hơi cạn sạch.La ma ma vội đưa mức mơ cho tiểu thư ngậm giải đắng.“Ba hôm trước, Trần gia đưa kiệu nhỏ sang đón tứ tiểu thư, ngày vui nhưng không tổ chức yến tiệc gì, chỉ thắp hai cây nến đỏ trong phòng, nói là vì tứ tiểu thư đang chịu tang, nên mọi thứ phải giản lược hết.”“Bao nhiêu tính toán, cuối cùng cũng chỉ đổi được kết cục như vậy, đáng đời.” A Bảo tức giận nói.La ma ma liếc A Bảo, rồi hạ giọng: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói, tối đó Trần thiếu gia chẳng bước vào phòng nàng ấy, ở nguyên trong thư phòng suốt một đêm. Ba ngày sau, tứ tiểu thư cũng không về thăm nhà, Trần gia không cho phép, nói là cưới thiếp chẳng có chuyện về thăm nhà. Thiệu di nương trông ngóng cả ngày không thấy, ôm lấy lão phu nhân khóc một trận dữ dội.”“Có khóc chết cũng vô ích, đúng là đáng đời.” A Bảo vẫn thốt lên hai từ lạnh lùng.Tạ Ngọc Uyên nhìn A Bảo, giọng hờ hững: “Gieo nhân nào gặt quả ấy, đây là con đường chính nó chọn, không trách ai được.”“Đúng đấy, nô tỳ còn thấy tiếc cho Trần thiếu gia, một người thanh tao như vậy lại phải cưới tứ tiểu thư. Phải là nô tỳ thì thà bồi thêm chút bạc mà đuổi đi cho xong.”“Đuổi không xong đâu. Tạ nhị gia bị vào ngục rồi, với Tạ Ngọc My, được làm thiếp như thế này đã là trèo cao rồi, thịt xương đã vào miệng thì chẳng có lý do gì lại nhả ra.”Tạ Ngọc Uyên ngáp dài, đôi mắt khép hờ như cánh hoa đào, ánh lên sự long lanh dịu dàng, làm La ma ma nhìn đến ngẩn người.Cơn bệnh này khiến tiểu thư hao gầy đi nhiều, nhưng lại toát lên vẻ phong tình tự nhiên, từng cử chỉ, nét mặt đều thoang thoảng bóng dáng của nhị phu nhân. Chỉ e sau ba năm chịu tang, tiểu thư đã mười tám tuổi, lại thêm gia cảnh như vậy, mấy nhà thế gia e là không lọt nổi vào mất.“La ma ma?”“Hả?” La ma ma giật mình: "Tiểu thư gọi nô tỳ sao?”“Gọi mấy lần rồi!” A Bảo trách: "Tiểu thư muốn hỏi chuyện bên đại phòng.”“Bên đại phòng à!”La ma ma bĩu môi: “Ngày thứ hai sau khi nhị gia bị bắt, đại phu nhân đã nhờ người giúp tìm nhà bên ngoài, nói là muốn dọn ra riêng. Quản gia đã giúp tìm được một căn ba dãy phòng.”“Mua rồi sao?”“Mua rồi, giờ họ đang bận sửa sang chỗ ở mới. Nghe nói đại thiếu gia sẽ cưới thê tử ngay tại nhà mới.”Tạ Ngọc Uyên hiểu ngay.Nương mất là tự vẫn, nhà cũ bị dỡ thì thành nhà ma, đại ca muốn cưới trong ngôi nhà u ám đó, chẳng những đại bá mẫu không chấp thuận mà cả nhà bên kia cũng chẳng chịu. Hơn nữa, Tạ nhị gia vào ngục, đại bá mẫu xem con trai như báu vật, sao lại để người khác liên lụy đến tiền đồ của con mình. Đã chia nhà rồi nên giờ cũng là cơ hội để chia dứt khoát.“Lão gia và lão phu nhân sẽ ở với đại phòng hay tiếp tục ở lại bên đó?”La ma ma đáp: “Chuyện này vẫn chưa nghe nói gì.”Tạ Ngọc Uyên nói nhỏ: “Có lẽ là sẽ chuyển đi thôi, dù sao thì bên nhị phòng giờ cũng chẳng còn gì để mong chờ nữa.”La ma ma nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý, bèn nói: “Đúng rồi, nghe nói đại tiểu thư và cả nhà sắp vào kinh để dự hôn lễ của đại thiếu gia.”“Ta với tỷ ấy đã lâu không gặp rồi.”La ma ma nghe vậy, hơi sững lại, rồi nói: “Tiểu thư à, gặp hay không thì cũng có gì quan trọng đâu. Mấy chuyện bên Tạ gia, sau này đừng hỏi nữa. Những ngày tiểu thư bệnh nặng, đến nhị tiểu thư cũng chẳng bước qua một lần, cứ như tiểu thư đã chết rồi vậy. Họ đã dứt khoát cắt đứt với tiểu thư rồi, sao tiểu thư còn phải cúi mặt mà cố gắng thân thiết lại làm gì?”Tạ Ngọc Uyên ho một tiếng, nói khẽ: “Ta không định thân thiết lại, chỉ là tiện miệng hỏi một câu thôi. Việc của nhị phòng không liên quan gì đến đại phòng, nếu thực sự vì ta mà liên lụy đến họ, thì trong lòng ta không yên.”A Bảo không nhịn được, chen lời: “Hồi trước đại phu nhân giành hôn sự của tam gia, cũng đâu thấy bà ta áy náy gì.”Tạ Ngọc Uyên phẩy tay bảo nàng ra ngoài.A Bảo lè lưỡi một cái, đang định vén rèm đi ra thì bước chân khựng lại, quay đầu nói thêm: “Tiểu thư, Vệ Ôn đã trở về rồi, tay chân vẫn nguyên vẹn, tinh thần hăng hái, chỉ là.
. nói năng có hơi kém chút thôi.”“Không ai lanh mồm lanh miệng bằng ngươi đâu.” La ma ma cười nói: “Con bé này vừa về đã bám lấy Thẩm Dung với Thẩm Dịch học võ, nói là học xong rồi, sẽ không để ai bắt nạt được mình nữa.”Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, đợi đến khi rèm buông xuống, mới quay sang nhìn La ma ma, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn: “Là đứa trẻ tốt đấy, sau này cho vào ở trong phòng ta đi.”“Tiểu thư nghĩ giống hệt ta.” La ma ma xoa xoa tay, hơi nghiêng nửa người đi chỗ khác.“Ma ma làm chuyện gì khuất tất à? Sao không dám nhìn ta thế?”Nghe vậy, tim La ma ma lập tức trĩu nặng xuống một nửa. Một lát sau, nghe tiểu thư nói tiếp câu dưới, nửa còn lại cũng chìm luôn.“Ma ma, cái chết của mẫu thân... ma ma đã bàn bạc với bà ấy trước rồi phải không?”Ý nghĩ này đã quanh quẩn mãi trong lòng Tạ Ngọc Uyên. Tạ nhị gia tuy không phải người tốt, nhưng cũng chưa đến mức bị sắc dục che mờ lý trí như thế.Cho đến khi nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh mà Lý Cẩm Dạ đưa đến, nàng mới hiểu ra, tất cả đều là bẫy do mẫu thân giăng sẵn.Mẫu thân lớn lên trong Cao gia, đọc tứ thư ngũ kinh từ nhỏ, bút pháp vốn kín đáo sâu xa. Nhưng bức thư tuyệt mệnh kia như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào lòng người, đó không phải phong cách của bà.Lỗ hổng lớn nhất chính là... trong lòng bà ôm một cái kéo. Một phụ nữ ở trong khuê phòng, không dưng lại mang theo kéo để làm gì?La ma ma biết không giấu được nữa, quỳ xuống nói: “Nhị phu nhân bảo nô tỳ cho ít xuân dược vào trà của nhị gia.”Quả nhiên!Tạ Ngọc Uyên cúi đầu, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, im lặng không nói gì.La ma ma lau nước mắt: “Tiểu thư, nô tỳ đã khuyên rồi, nhưng bà ấy không nghe.”“Ma ma, ta không trách bà.”Tạ Ngọc Uyên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới khẽ nói: “Tim bà ấy, đã chết từ năm năm trước rồi.”“Tiểu thư, nô tỳ chưa từng gặp người tên Cao Trọng kia, cũng không biết tình cảm của nhị phu nhân dành cho ông ta thế nào. Nhưng nô tỳ biết một điều, nhị phu nhân tuyệt đối không vì ông ta mà chết.”“Ta biết... bà ấy chết vì ta!”Tạ Ngọc Uyên thở dài một hơi thật dài.Là nàng đã sai, đã làm một việc sai lớn, nàng không nói trước kế hoạch của mình cho mẫu thân. Nàng quên mất, mẫu thân họ Cao. Trong máu người Cao gia đều chảy cùng một khí cốt: dù là đường sống hay đường chết, đều sẵn sàng cược bằng mạng mình.Cược bằng sinh mạng, không chỉ là một lựa chọn, mà còn là sự phản kháng lại số phận, phản kháng lại kẻ cao cao tại thượng kia.Dù ngươi lật tay là mây, úp tay là mưa; dù ngươi là Phật tổ Như Lai chụp bàn tay to lớn xuống thì cùng lắm ta sẽ chết, có sao đâu!Phải rồi!Thì sao chứ?Cùng lắm... là một cái chết!Nghĩ đến đây, bao uất khí dồn nén trong lòng Tạ Ngọc Uyên như mây tan trăng sáng, cuốn sạch không còn.“La ma ma, bà hãy nhìn cho rõ, mẫu thân ta dùng một mạng sống, đổi lấy ba năm tự do cho ta. Ta thề sẽ không phụ ba năm quý giá ấy.”Tạ Ngọc Uyên của ngày xưa, người từng nghĩ trước nghĩ sau đã chết rồi.Người còn sống là một Tạ Ngọc Uyên khác:Không sợ chết, không sợ sống!