Cao Ngọc Uyên nghĩ ngợi một lát: "Tạm thời chưa đáp lễ, để ta suy nghĩ thêm đã.""Vâng." La ma ma hắng giọng: "Tiểu thư, đây là cái Tết đầu tiên của chúng ta bên ngoài phủ, liệu có nên qua bên đại phòng chào hỏi không?"Cao Ngọc Uyên nheo mắt nhìn bà.Không chịu nổi ánh mắt ấy, La ma ma nói thẳng: "Danh tiếng của tiểu thư hiện không được tốt lắm, nếu ngay cả đại phòng cũng không qua lại, sợ rằng người ta sẽ đồn đại rằng tiểu thư vô tình với thân thích, sau này…""Rằng sau này chẳng ai dám lấy ta chứ gì?"La ma ma gật đầu lia lịa, lông mày nhíu chặt lại.Cao Ngọc Uyên giữ vẻ nghiêm nghị, không còn nét điềm đạm như thường ngày: "Ma ma, cho dù không ai dám lấy, ta cũng chẳng thèm, bị tính kế chưa đủ sao!"La ma ma suýt nữa loạng choạng ngã, thầm than: "Ôi chao, tiểu thư ơi, trên đời này có cô nương nào lại tuyên bố không thành hôn; tiểu thư thật sự không lấy, thì Cao gia này chẳng phảisẽ tuyệt tự sao!"...Ở chùa Diên Cổ, Cao Ngọc Uyên đã quen ngủ giấc trưa, vừa tỉnh dậy nàng đa nhờ Thẩm Dung dẫn đến viện phía Bắc.Vừa đến cổng viện, nàng đã nghe tiếng các cô gái đọc tên thuốc, đứng ngoài cửa nghe một lúc rồi mỉm cười quay đi."Tiệm thuốc sửa sang đến đâu rồi?"Thẩm Dung đáp: "Thưa tiểu thư, đã hoàn tất rồi, Giang thúc cũng đã mang một lô dược liệu lớn từ phương Nam về. Đợi khi mùi tan hết là có thể sắp xếp vào tiệm. Chỉ là vị trí lang trung ngồi khám vẫn chưa có, lang trung lớn tuổi quá, còn các tiểu cô nương thì còn non nớt.""Không vội, việc này ta đã có cách."Cao Ngọc Uyên mỉm cười đầy ẩn ý: "Tối nay sẽ có khách không mời mà đến, bảo thị vệ trong phủ sớm nghỉ đi.""Tiểu thư, ai sẽ đến vậy?""Rồi sẽ biết thôi!"...Tại Hàn Lâm Viện.Tạ Dịch Vi chào hỏi đồng liêu, sau đó quay về phòng riêng kiểm tra văn thư.Có tiếng gõ cửa sổ, ngẩng đầu lên thì thấy Trần Thanh Diễm, hắn cười nói: "Xong việc rồi à?"Trần Thanh Diễm không đáp, chỉ hỏi: "Cao tiểu thư đã về rồi sao?"Tạ Dịch Vi nghe hỏi, sắc mặt thoáng phức tạp.Khóe miệng Trần Thanh Diễm hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười khó đoán: "Tam thúc đừng căng thẳng, ta biết chừng mực."Nghe tiếng "tam thúc" đó, lòng bàn tay Tạ Dịch Vi bất giác đổ mồ hôi.Cháu gái mình là thiếp của Trần Thanh Diễm, tiếng "tam thúc" này không phải là không hợp lẽ.Nhưng ở công đường, cái cách xưng hô không thích hợp này có ý nghĩa gì đây?Tạ Dịch Vi nghĩ ngợi trăm mối, cuối cùng chỉ hỏi: "Ngươi… hỏi thăm nó làm gì?”Trần Thanh Diễm nhướng mày nhẹ nhàng, đáp hờ hững: "Không làm gì cả, khi ta nạp thiếp đã không mời nàng uống ly rượu mừng, giờ muốn tìm dịp bù đắp."Tạ Dịch Vi lúng túng sờ mũi, nói: "Giờ nó đã mang họ Cao, chẳng liên quan gì đến Tạ gia cả.""Nàng vẫn gọi thúc là tam thúc mà."Tạ Dịch Vi: "..."Tim Tạ Dịch Vi nhói lên, có gì đó không ổn, nhưng miệng vẫn cười đáp: "À... Thanh Diễm công tử... ta... nó... ngươi…""Ta chỉ muốn biết nàng sống thế nào."Nói xong, Trần Thanh Diễm hờ hững quay đi, để lại một câu: "Ngày mai ta đến phủ thăm."Da đầu Tạ Dịch Vi như muốn nổ tung....Trần Thanh Diễm vừa rời khỏi viện thì A Cửu tiến lên nghênh đón."Công tử, hôm nay là sinh nhật của Di nương, có cần..."Trần Thanh Diễm cau mày, nét mặt biến đổi, A Cửu lập tức hiểu ý, im bặt không dám nói thêm
"Chỉ là sinh nhật của một thiếp thôi, có đáng để ngươi phải ngạc nhiên thế không? Nhận lợi lộc gì từ người ta rồi chăng!"A Cửu cúi đầu đầy xấu hổ.Không phải là hắn làm quá, chỉ là Tạ di nương ở trước mặt hắn khóc đến nước mắt nước mũi dầm dề, khiến hắn không thể không nhắc nhở thiếu gia về sớm hôm nay.Hắn dễ mềm lòng, bèn thuận miệng mà nhận lời.Trần Thanh Diễm cười nhạt: "Phái người về nói với nàng ta rằng, ở Trần phủ này, không có chuyện vì sinh nhật của thiếp mà gia chủ phải về sớm. Làm thiếp thì phải biết thân phận của mình."A Cửu trong lòng thầm kêu khổ, thiếu gia quả thực xem Tạ di nương là kẻ thù!...Đêm rằm, trăng sáng như nước.Tạ Ngọc My trong bộ áo quần mới, cài đôi trâm phượng trên tóc, đứng chờ mong nơi cửa viện.Hôm nay là sinh nhật nàng, dù thế nào hắn cũng phải về dùng bữa với nàng chứ."Di nương, bên ngoài lạnh, vào trong chờ đi." A hoàn Như Ý đẩy lò sưởi vào tay Tạ Ngọc My.Tạ Ngọc My không chút do dự đẩy ra. Nếu muốn khiến nam nhân thương cảm, chỉ cần làm cho bản thân trông thật đáng thương.Hắn thấy nàng đợi trong gió lạnh, cả người lạnh buốt, chắc chắn sẽ động lòng xót xa!"Di nương, di nương!""Chuyện gì mà ầm ĩ thế?" Gương mặt Tạ Ngọc My sầm xuống."Di nương, vừa rồi A Cửu phái người đến báo rằng... rằng thiếu gia không về, còn nói... còn nói... ở Trần phủ không có lệ thiếp mừng sinh nhật, gia chủ phải về sớm."Câu nói cuối cùng, tiểu a hoàn cắn răng không dám nhắc lại, nhưng dù thế, thân hình Tạ Ngọc My vẫn chao đảo.Như Ý vội đỡ lấy nàng, trong lòng không khỏi xót xa.Ngày xưa, di nương được rước vào Trần phủ chỉ bằng chiếc kiệu nhỏ, không có tiệc tùng gì, vì nói là còn đang trong kỳ tang trọng.Đêm tân hôn, thiếu gia chỉ đến một lát, không uống chén rượu giao bôi, bỏ lại nàng đơn độc trong phòng.Nửa năm trời trôi qua, di nương ngoài việc sáng chiều vào chào phu nhân thì có gặp được thiếu gia đâu, nói gì đến chuyện viên phòng.Theo lý mà nói, dù là hòn đá cũng nên ủ ấm lên rồi, nhưng trái tim của thiếu gia thì... dường như mãi mãi lạnh lùng.Ngày tháng về sau còn dài, nhưng biết phải làm sao đây?"Phải làm sao đây!"Trong lòng Tạ Ngọc My thở dài, nàng phải bị giam cầm cả đời trong bốn bức tường nhỏ bé này, đến cả một chút yêu thương từ hắn cũng không có sao?Sao hắn lại không thể yêu thương nàng chứ?Có phải trong lòng hắn vẫn nhớ đến con hồ ly Cao Ngọc Uyên đó không!Nhắc đến Cao Ngọc Uyên, khuôn mặt kiều diễm của Tạ Ngọc My hiện lên sự căm hờn.Hận quá!...Bóng đêm trầm lặng.Lý Cẩm Dạ đặt chân xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một thiếu nữ đứng dưới ánh đèn, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng lên nhìn hắn.Lòng hắn chợt rung động, chưa kịp nghĩ, đã buột miệng: "Ngươi đang đợi ta sao?"Nói xong, chính hắn cũng bất ngờ."Ta đang đợi ngươi." Cao Ngọc Uyên mỉm cười tự nhiên: "Ta đoán tối nay ngươi sẽ đến.""Không chỉ đoán rằng ngươi sẽ đến tối nay, nàng còn tính cả giờ ngươi đến. Bề ngoài là chịu rét chờ đợi, thực chất chỉ vừa rời khỏi căn phòng này không đầy một lúc. Haiz... Người Trung Nguyên các ngươi, lòng dạ đều vòng vèo như ruột gan cả!"A Cổ Lệ tựa cửa, than thở: "Chín khúc mười tám vòng! A Dạ, ngươi phải cẩn trọng!"Lý Cẩm Dạ vốn lo lắng A Cổ Lệ bị thương nặng không biết có thể hồi phục không, nghe vậy, con người vốn bình tĩnh như hắn, cũng không khỏi nhếch môi mỉm cười."Đã làm ngươi phải chịu khổ rồi."Cao Ngọc Uyên lắc đầu: "Nếu vương gia đồng ý giúp ta một chuyện, thì không chịu khổ chút nào cả."