Cao Ngọc Uyên thu tay lại, điềm tĩnh nói: "Giờ ta sẽ châm cứu trên đầu ngươi, nhất là quanh vùng mắt. Khi kim châm vào, sẽ không quá đau, nhưng một khắc sau, sẽ đau dữ dội, có điều nó sẽ tốt cho mắt ngươi. Kết hợp với thuốc ta cho, thị lực ngươi sẽ không suy giảm quá nhanh, thậm chí có thể cải thiện."Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu lên, lần này hắn nhìn rõ, trên khuôn mặt nàng chẳng có biểu hiện gì, nhưng trong mắt nàng lại bừng lên ngọn lửa, từng tia sáng nhỏ lấp lánh."Từ giờ trở đi, cơ thể ngươi là do ta quản, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..: "... Không nghe được phần tiếp theo, nhưng khi cảm giác đau dần trở nên dữ dội, hắn mới thấm thía thế nào là "đau dữ dội".Đâu chỉ là đau dữ dội, mà đau muốn chết.Cả đầu như bị búa bổ đôi, huyệt thái dương gần mắt giật liên hồi, tưởng chừng muốn nổ tung.Thanh Sơn thấy lưng thiếu gia đẫm mồ hôi lạnh, nghiến chặt răng, nhìn một lúc, không nhịn được chạy đến phòng Trương Hư Hoài, lôi người từ ổ chăn ấm áp ra.Mỗi tháng Trương Hư Hoài ở tại nhà mình nửa tháng, nửa tháng ở phủ An Vương để giúp Lý Cẩm Dạ điều dưỡng cơ thể.Nghe nói Lý Cẩm Dạ chịu không nổi, hắn giật mình đến nỗi mang giày trái, loạng choạng chạy đến.Đến nơi thì thấy Lý Cẩm Dạ ngồi xếp bằng trên giường vận khí.Hắn quay sang cho Thanh Sơn một cái bạt tai, mắng: "Tiểu tử, hù ai thế hả?"Thanh Sơn bị đánh, chợt nhất thời ngớ ra, vừa rồi rõ ràng đau đến không chịu nổi mà."Đừng đánh hắn, ta vừa hồi sức lại thôi." Lý Cẩm Dạ nói yếu ớt, cả người như vừa trải qua một cơn bệnh nặng.Lúc này Trương Hư Hoài mới thấy điều bất thường, tiến lên bắt mạch, thấy không có khác biệt, rồi ngửi mùi thuốc bên cạnh, mặt lập tức biến sắc."Thuốc Tam phần tam, ai kê cho ngươi?""Là Cao tiểu thư." Thanh Sơn vội mách: "Gia cũng vì bị nàng ấy châm cứu nên mới đau đến thế."Trương Hư Hoài sốt ruột đến nhảy dựng lên: "Con bé này điên rồi sao, thuốc Tam phần tam là thuốc độc, còn là kịch độc. Nó đâu, có ở Cao phủ không, để ta tìm nó.""Đừng đi!"Lý Cẩm Dạ nhìn ánh sáng lờ mờ, đôi mắt chưa hoàn toàn tập trung, mọi thứ trước mặt đều mơ hồ: "Dù sao thì cũng sớm muộn gì cũng mù, cứ để nàng lo liệu đi, nàng cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi."Trương Hư Hoài suýt nữa cho hắn một cái tát: "... Này, Lý Cẩm Dạ, ngươi bị độc làm cho ngu rồi à? Đó là Tam phần tam đấy...""Nàng nói lấy độc trị độc!"Lấy độc trị độc? Cách này nghe sao mà quái dị thế? Trong đầu Trương Hư Hoài chỉ còn tiếng ong ong.Trán Lý Cẩm Dạ ướt đẫm mồ hôi, giọng khô khốc, yếu ớt: "Thanh Sơn, chuẩn bị nước, ta muốn tắm. Hư Hoài, ngươi giúp ta xoa bóp các huyệt, đầu ta lại đau như búa bổ rồi."Trương Hư Hoài lập tức thấy căng thẳng như gặp kẻ thù, mười đầu ngón tay bấm vào huyệt ở trán hắn.Lý Cẩm Dạ thở ra một hơi dài, lẩm bẩm như nói mê: "... Nàng nhờ ta chuyển lời cho ngươi.""Lời nó nhờ chắc chẳng tốt lành gì, ta không muốn nghe!""Có tốt hay không, nghe rồi hẵng nói
"Một lúc sau, từ một căn phòng trong phủ An Vương vang lên tiếng thét giận dữ: "Lý Cẩm Dạ, ta là viện trưởng Thái Y Viện, ngươi bảo ta đi làm lang trung trấn tiệm, không đời nào!"*"Tiểu thư nên đi ngủ đi, đã canh tư rồi!"A Bảo trực đêm thấy tiểu thư từ chùa về, giờ giấc nghỉ ngơi lại trễ thêm: "Cuốn y thư này để mai đọc, kẻo hại mắt.""Ngươi đi ngủ trước đi, ta muốn nghiền ngẫm thêm một chút." Cao Ngọc Uyên xua tay, khó chịu vì bị nàng ấy làm phiền.A Bảo thấy khuyên không được, bèn đẩy lò sưởi gần giường, vừa ngáp vừa lẩm bẩm rồi đi ra ngoài: ""Cứ như ngươi mê vậy.”Cao Ngọc Uyên bất giác ngẩng đầu khỏi sách, hỏi lại: “Ngươi nói ai mê?”"Là tiểu thư đấy, cứ như bị bỏ bùa mê vậy, ngày đêm chẳng phân biệt. Đừng tưởng chúng ta ở Cao phủ không hay biết gì, Vệ Ôn đẫ kể lại cả rồi.""Nhóc con láo toét này..."Cao Ngọc Uyên phì cười, sao trước mặt nàng thì ngoan hiền, quay lưng đi lại kể chuyện của chủ nhân chứ!Si tình gì chứ, ai có thể bỏ bùa nàng sao?"Tiểu thư, người ta là Vương gia, sắp cưới Chu tiểu thư rồi, còn tốn công làm gì, chẳng phải là công dã tràng hay sao!"Nụ cười trên môi Cao Ngọc Uyên chợt tắt, nàng nhìn tấm rèm lay động, rồi đột nhiên buông y thư, đứng dậy mở toang cửa sổ, làn gió lạnh tạt vào mặt khiến nàng đau nhói.Công dã tràng?Nàng vì chữa bệnh cho hắn nên đọc sách thuốc, chẳng lẽ là vì muốn thành thân với hắn sao? Đám nha hoàn này rảnh rỗi quá, đầu óc chỉ nghĩ những chuyện đâu đâu.Chẳng qua nàng chỉ muốn giành lại người từ tay Diêm Vương mà thôi.Thôi vậy, nàng không quản nổi người khác nghĩ gì, nhưng nàng có thể tự kiểm soát bản thân.Cao Ngọc Uyên hậm hực một lúc, thầm thở dài, đang định đóng cửa sổ thì tay bỗng khựng lại.Không đúng, nàng cần kiểm soát cái gì ở mình chứ?Cao Ngọc Uyên chợt hỏi bản thân, suy nghĩ tuôn trào như sóng dậy, những gì nàng từng đè nén trong sâu thẳm lòng mình, cứ thế tự nhiên tràn lên, không hề báo trước...Ngày hắn rời Tôn Gia Trang mà không nói một lời, nàng thấy lòng hụt hẫng;Trên mái nhà phủ Dương Châu, ánh trăng sáng trên đầu, hắn bên cạnh nàng;Trong quán trọ Giang Nam, hắn cầm tay nàng viết chữ, lòng nàng chợt xao xuyến;Còn nữa...Khi ký ức bị vỡ òa, tất cả những gì nàng cố tình lãng quên, phớt lờ, như lưỡi dao sắc bén, cứa vào trái tim nàng từng vết một.Nàng cần kiểm soát... tình cảm của mình dành cho hắn...Ý nghĩ này vừa thoáng qua, cả người Cao Ngọc Uyên run lên, mặt nàng nóng bừng như thể vừa uống rượu.*Đêm đó, Cao Ngọc Uyên gần như thức trắng.Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy dậy, vết thâm quầng dưới mắt nàng khiến La ma ma giật mình, A Bảo trực đêm cũng bị mắng một trận.A Bảo muốn chuộc tội, cả ngày càng chăm sóc nàng rất kỹ lưỡng.Nhưng tiểu thư hôm nay dường như khác lạ.Khi ăn sáng, làm vỡ thìa; khi pha chế dược liệu, nhầm rễ với gân của Tam phần tam; đến khi đọc y thư buổi chiều, nàng nhìn chằm chằm một trang sách suốt cả một canh giờ.A Bảo gần như nghĩ tiểu thư đã ngủ, nhưng ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đôi mắt tiểu thư mở to tròn, thần sắc kỳ lạ.Điều đáng ngạc nhiên là suốt cả ngày, trên mặt tiểu thư luôn thoáng một lớp đỏ ửng, nhưng khi chạm vào trán thì lại lạnh như băng. A Bảo lo lắng không yên, không biết liệu có phải tiểu thư vì mất ngủ mà đổ bệnh không.Ánh mắt quan tâm của A Bảo lọt vào mắt Cao Ngọc Uyên nhưng chẳng chạm đến lòng nàng. Cảm giác nóng rát trên người và khuôn mặt khiến nàng như lạc vào cõi mơ hồ, tâm trí cứ lơ lửng cả ngày.Nàng từ thầm mắng Lý Cẩm Dạ đến tự trách bản thân, nhưng những suy nghĩ ấy không những không tan đi mà càng ngày càng trở nên mãnh liệt.