Trở về phủ, Tạ Thừa Quân nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định đến phòng mẫu thân để báo cáo.Nghe tin con trai về sớm, Cố thị không khỏi ngạc nhiên."Đã đưa hết quà tết rồi, con bé đó nói gì?"Tạ Thừa Quân đáp: “Muội ấy nói ân oán kiếp trước đã chấm dứt, chẳng liên quan gì đến kiếp này, và đã chuẩn bị một phần quà tết cho huynh muội chúng con.""Đến cả nhị muội cũng có phần?""Dạ, cũng có!""Mau đem lên đây cho ta xem!"Tạ Thừa Quân bảo người mang lên, Cố thị sốt sắng mở ra.Cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là một vài món trang sức bình thường, Cố thị vừa nhìn mấy món quà bình dị trong xe quà tết vừa băn khoăn suy nghĩ, không hiểu Cao Ngọc Uyên thực lòng nghĩ gì.Một lúc sau, bà hỏi: "Sắc mặt con bé thế nào?""Trông vẫn khỏe, mặt còn có nét tươi cười. Dọc đường về ta thấy phủ đệ được sắp xếp gọn gàng, bọn hạ nhân mặc đồ còn đẹp hơn cả người nhà mình.""Chà… cũng phải thôi, Cao gia để lại cho nó bao nhiêu gia sản chứ!"Tạ Thừa Quân nói thêm: "Con còn gặp Tam thúc."Cố thị giật mình: "Hắn không làm khó con chứ?""Không, chỉ chúc mừng con thành hôn thôi.""Hừ, lòng vẫn còn hận đấy."Tạ Thừa Quân trầm ngâm rồi nói: "Gần đây Tam thúc qua lại rất thân thiết với thế tử nhà Vệ Quốc Công.""Chẳng phải vì Cao Ngọc Uyên sao?"Màn che lay động, Tạ Ngọc Thanh từ trong phòng bước ra. Đã làm mẹ có hai đứa con, nét trong trẻo thời thiếu nữ không còn, gương mặt dường như già dặn hơn trước."Trương Hư Hoài và Tô thế tử thân thiết, lại là sư phụ của Cao Ngọc Uyên, có ngài ấy làm cầu nối, việc Tam thúc qua lại với Thế tử cũng là điều dễ hiểu."Nghe đến đó, lòng Cố thị không khỏi đắng chát.Theo lý, phòng mình đáng ra phải là người thân cận nhất với con bé ấy, nhưng kết quả lại chẳng khác gì người xa lạ…Tạ Ngọc Thanh cầm một món trang sức trên bàn, ngắm nghía một hồi rồi lắc đầu, nói: "Nương à, không phải con muốn nói điều xui xẻo, nhưng chỉ xét đến tính cách của A Uyên, tương lai chắc chắn muội ấy sẽ sống tốt hơn chúng ta."Lòng Cố thị càng thêm đắng.Cao thị vừa mất, Tạ nhị gia vào ngục, dù đại phòng và nhị phòng đã chia nhà, chia phủ, nhưng ân oán thì vẫn còn đấy. Tiền đồ của con trai ít nhiều bị ảnh hưởng, dù nhờ gia đình nhà vợ giúp đỡ, cũng không thể sánh bằng.Còn con gái thì lại càng khó nói, chồng nó đến nay vẫn chưa đỗ đạt, đàn ông hơn hai mươi tuổi vẫn phải dựa vào sính lễ của vợ mà sống qua ngày.Nhìn lại Cao Ngọc Uyên, sống trong phủ đệ rộng rãi, có điền trang, cửa tiệm sử dụng, còn qua lại với Thế tử và Trương thái y… Đúng là tức chết mà!Thấy mẹ trầm ngâm, Tạ Ngọc Thanh lên tiếng: "Nương à, ngày mai con và muội muội sẽ đến thăm A Uyên một chuyến.""Đang yên lành đến đó làm gì?" Cố thị sầm mặt.Ngọc Thanh đáp lời: "Muội muội vào kinh cũng đã nửa năm, mà hai tỷ muội vẫn chưa gặp nhau, thật không phải đạo. Trước đây khi còn ở nhà, con với ,muội ấy rất thân thiết.""Mà nó…" Cố thị ngập ngừng."Muội ấy đã gửi quà tết thì chắc chắn không muốn cắt đứt quan hệ. Chúng ta chủ động một chút, giữ được tình cảm hay không còn tùy xem chúng ta khéo léo thế nào. Đại ca, huynh thấy có đúng không?"Tạ Thừa Quân nghe em gái nói, nhận ra nàng thật hiểu chuyện, muốn nhân cơ hội này nối lại quan hệ, bèn nói ngay: "Đưa cả đại tẩu đi cùng nữa, cô tẩu chưa gặp mặt cũng thật là không tiện."Ngọc Thanh gật đầu cười: "Đúng là như vậy."Cố thị thấy con trai, con gái đều nói vậy, không còn lý do gì để phản đối, bèn sai người mang thiệp sang Cao phủ.*Khi Cao Ngọc Uyên nhận thiệp mời, thì đang dùng bữa. Nàng đưa thiệp cho Tạ Dịch Vi xem
Dịch Vi không nhận, chỉ nâng chén rượu lên uống cạn.Hàn tiên sinh cầm thiệp thay cho hắn, nhìn qua rồi nói: "Làm người xử sự phải mắt sáng, lòng rộng. Mắt sáng để nhìn người, lòng rộng để dung người. Dung người cũng là dung mình, Dịch Vi à, con không thấu đáo bằng cháu gái mình đâu."Cao Ngọc Uyên nhấp ngụm trà, hờ hững đáp: "Tiên sinh lầm rồi. Đại phòng chưa từng gây hại gì đến ta, ta không cần phải dung; nhưng họ có lỗi với Tam thúc, nếu Tam thúc không dung, cũng là lẽ tất nhiên."Tạ Dịch Vi nói nhỏ: "Dung hay không dung cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là một mối hôn nhân, ta cũng chưa chắc để tâm đến. Điều khiến ta đau lòng là họ làm bao nhiêu chuyện như vậy, lại chẳng có một câu xin lỗi, cứ làm như đó là lẽ hiển nhiên."Thù đoạt thê, có lẽ là nỗi đau khó mà nguôi ngoai!Cao Ngọc Uyên cười nói: "Tam thúc, đợi đến ngày thúc đạt được vị trí cao hơn, lấy được người tốt hơn, lúc ấy nhớ lại chuyện hôm nay, có lẽ chỉ cười cho qua mà thôi. Mai con phải đi xem cửa tiệm, e là không có thời gian tiếp đãi họ, thúc nghỉ ngơi đi rồi gặp họ thay con nhé!"Mặt Tạ Dịch Vi biến sắc: "A Uyên?"Cao Ngọc Uyên nheo mắt mỉm cười nhìn hắn: "Tam thúc đưa Trần Thanh Diễm vào phủ, con chẳng nói lời nào mà."Tạ Dịch Vi: "…"*Tối hôm đó, khi La ma ma đến giúp Cao Ngọc Uyên chuẩn bị đi ngủ, bà cau mày nói: "Tiểu thư chủ động gửi quà tết đến đại phòng, giờ đại tiểu thư họ lại đến thăm, vậy mà tiểu thư lại không gặp… Rốt cuộc là có ý gì, nô tỳ đoán không ra."Cao Ngọc Uyên tựa đầu vào gối trên trường kỷ, ánh nến hắt bóng khiến đôi mày nàng thoáng nét mệt mỏi."Gửi quà tết là vì nương ta. Lúc nương còn sống, đại phòng chưa từng đối xử tệ với bà, món quà ấy là điều nên làm; không gặp họ là vì Tam thúc. Tam thúc và ta đồng lòng, ta không muốn tổn thương lòng thúc ấy."La ma ma thấy tiểu thư phân rõ rạch ròi, không chút sai lệch, bèn cười nói: "Tiểu thư đã biết rõ thì tốt, chỉ là… sao lại muốn Tam gia ra gặp họ?"Đúng lúc đó, phòng tắm đã chuẩn bị xong.Cao Ngọc Uyên đứng dậy, ném lại một câu rồi bước vào phòng: "Không để Tam thúc gặp, làm sao người có thể buông bỏ!"*Sáng hôm sau.Cao Ngọc Uyên thay áo quần, mang theo A Bảo và Thanh Nhi ra ngoài.Thẩm Dung đích thân đánh xe.Phố xá những ngày cận tết rộn ràng, người đi lại tấp nập, không khí náo nhiệt tràn ngập khắp nơi.Cửa tiệm nằm ở phường Tôn Quân, có ba gian nhà, hai tầng, phía sau còn có viện và tiểu lâu, cả khu quây lại thành hình chữ khẩu.Cao Ngọc Uyên xem xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, trong lòng vô cùng hài lòng: "Thuốc men có thể từ từ cho người đem vào. Đợi khi Giang Đình tìm được lương y về kinh, chọn một ngày lành rồi khai trương."Thẩm Dung đáp: "Vâng, tiểu thư.""Từ mấy người học việc chọn ra bốn người lanh lợi đưa vào đây, để họ học hỏi một thời gian, nếu không được thì thay người khác.""Vâng!" Thẩm Dung mỉm cười hỏi: "Tiểu thư muốn về ngay hay dùng bữa ở ngoài rồi hãy về?""Ăn xong rồi về. Tìm một tửu lâu ngon, mở phòng riêng, để ta nếm thử món ăn bên ngoài.""Món ăn ở Ngọc Phỉ Lâu là nhất ở kinh thành, tiểu thư có muốn thử không?"Cao Ngọc Uyên gật đầu, lấy từ trong áo ra một đơn thuốc: "Trước hết ghé hiệu thuốc lấy thuốc, rồi cho người mang sang phủ An Vương, bảo rằng đây là thuốc bảy ngày, ta đã thay đổi phương thuốc, bảo họ uống thử xem sao.""Thuộc hạ sẽ đích thân đi đưa."*Lúc này, trong hoa sảnh của Cao phủ, hai góc phòng đang đốt lò hương lưu ly chạm khắc hoa văn mây dơi.La ma ma tươi cười nói: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, đại thiếu phu nhân, xin thứ lỗi, tiểu thư nhà ta vừa có việc ra ngoài, đã sai người đi mời Tam gia rồi, xin mọi người chờ một lát."Nhị tiểu thư Tạ Ngọc Hồ sững người, rõ ràng đã gửi thiệp, sao lại thành có việc bận, không phải như vậy chứ!