Tô Trường Sam đến đại lao, tất nhiên phía sau sẽ có người của hoàng đế theo dõi, Lý Cẩm Dạ không thể để lộ hành tung, chỉ có thể điều xe ngựa đến nửa đường rồi tự mình đi. Thời gian gấp rút, bình thường đi bộ không kịp, chắc chắn hắn đã phải vận khí, dùng khinh công đến Ngõ Tứ Điều.Đó mới chỉ là một phần, phần thứ hai, Lý Cẩm Dạ muốn cứu người, tất nhiên phải dùng chút khổ nhục kế. Nếu nàng đoán không sai, chắc hắn đã quỳ ngoài điện nửa đêm. Trời đông giá rét, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi, cảm lạnh có lẽ là từ đây mà ra.Lý Cẩm Dạ thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ thấu hiểu, cũng không nói ra, tiếp tục: "Ta và hắn bàn bạc, cảm thấy chuyện này mười phần thì đến tám chín là cái bẫy của Bình Vương, nên quyết định tương kế tựu kế, đánh người nặng hơn chút, rồi lại sai Trương Hư Hoài tiết lộ thân phận ả kỹ nữ cho Lục hoàng hậu."Đến lúc này, Cao Ngọc Uyên mới hoàn toàn hiểu rõ.Lục hoàng hậu nghe tin, nhất định sẽ sai người âm thầm điều tra về ả kỹ nữ đó. Một khi xác nhận thân phận của ả như lời Lý Cẩm Dạ nói, thì dù thế nào, bà ta cũng sẽ không để Bình Vương hưởng lợi. Lục hoàng hậu chắc chắn sẽ khuyên Vĩnh Nghị Hầu thu nhỏ chuyện này lại, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.Như vậy, không chỉ Tô Trường Sam bình yên vô sự, mà Lý Cẩm Dạ còn âm thầm gửi lời cam kết với Lục hoàng hậu và Phúc Vương.Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của Cao Ngọc Uyên chảy ướt đẫm. Sự việc xảy ra chỉ trong một đêm, Lý Cẩm Dạ không chỉ cứu được Tô Trường Sam, mà còn âm thầm liên minh với Lục hoàng hậu. Cách bố trí này tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bao tâm sức.Thảo nào sức khỏe ngày càng suy yếu, toan tính đến mức đó cơ mà!Tim nàng đập ngày càng nhanh, ánh mắt nhìn lén Lý Cẩm Dạ dần trở nên dài đượm.Tào Minh Cương đứng dậy, cúi người nghiêm trang nói: "Vương gia thật tài trí.""Triệu Dương khâm phục!" Phương Triệu Dương cũng đứng dậy.Mưu sĩ khác cũng nói: "Thuộc hạ khâm phục!"Lý Cẩm Dạ nâng chén trà bên cạnh, lấy nắp bỏ qua một bên, nhấc chén lên ngắm nghía rồi bất ngờ ném xuống đất.Chén trà vỡ tan thành bốn mảnh."Cái chén này chính là Bình Vương, ta muốn đập nát nó trước, sau đó..."Lý Cẩm Dạ nhặt nắp trà, cười nhạt: "Sau đó, cái nắp này cũng chẳng còn tác dụng gì."Ba mưu sĩ nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu thật sâu trước Lý Cẩm Dạ: "An Vương anh minh.""Anh minh hay không, sau này sẽ rõ. Bây giờ, bàn cờ đã bày ra, nước cờ đã đi không hối hận, việc các ngươi phải làm lúc này là nghĩ xem bước tiếp theo ta nên đi thế nào."Ba mưu sĩ lặng lẽ rời đi, thư phòng bỗng chốc trở nên im lặng. Lý Cẩm Dạ không còn giữ được sức nữa, ngã người xuống ghế, người run rẩy từng hồi.Cao Ngọc Uyên nhìn hắn, thở dài: "Độc đã ngấm vào xương, còn muốn đập cái chén, vứt cái nắp, không thể nghỉ ngơi một chút sao?""Cao Ngọc Uyên, là con người ai cũng có độc trong lòng, có người ít, có người nhiều. Ngươi cũng là người trúng độc sâu, nếu không thì làm sao đổi thành họ Cao được."Lời này như cơn sóng cuộn trong lòng Cao Ngọc Uyên. Nàng biết hắn rất thông minh, nhưng không ngờ chỉ với vài câu, hắn đã nhìn thấu tâm can của nàng.Lý Cẩm Dạ hé mắt, yếu ớt liếc nhìn nàng một cái: "Ta biết rõ độc của mình, hôm nay để ngươi ở lại đây, cũng vì không muốn giấu giếm nữa. Những gì ta muốn làm, giống như trong giấc mơ của ngươi."Cao Ngọc Uyên nhìn vào mắt hắn, hồi lâu mới hỏi: "Dù kết cục có như vậy, vẫn không đổi ý sao?"Lý Cẩm Dạ khép hờ mi mắt, giọng lười biếng: "Từ khi ta lại thấy ánh sáng, lòng ta chưa từng thay đổi, sống hay chết, ta cũng không quan tâm."Nhưng ta lại quan tâm!Cao Ngọc Uyên suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng lời đến cổ họng lại im lặng nuốt vào. Nàng chầm chậm bước đến bên giường, đắp chăn lên người hắn, rồi cúi xuống, ngang tầm mắt với hắn, kiên quyết nói: "Lý Cẩm Dạ, để ta giúp ngươi!"Lý Cẩm Dạ mở trừng mắt, nhíu mày một chút rồi nhếch lên môi: "Đây là con đường không lối về, ngươi chắc chứ?""Không cần phải nghĩ!" Cao Ngọc Uyên nhẹ nhàng đáp: "Ta đã quyết định từ lâu, nếu không, đã chẳng giúp ngươi chữa bệnh rồi.""Là vì nương ngươi mất sao?" Giọng Lý Cẩm Dạ hạ thấp, hắn nhớ rất rõ, trước kia nàng tránh bọn hắn như tránh tà."Đúng, trước ta không có ai, sau cũng không có ai, trời đất rộng lớn, chỉ còn mình ta." Cao Ngọc Uyên mỉm cười với hắn.Trái tim yên ổn thì mới là nhà
Trái tim nàng đã thuộc về hắn rồi."Ngốc!" Lý Cẩm Dạ thở dài, gật đầu, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.Cao Ngọc Uyên nhìn hắn một lát, đưa tay tháo tóc hắn ra. Giữa mái tóc đen, đã có không ít sợi bạc. Nàng nhẹ nhàng nhặt một sợi, kéo mạnh ra, rồi bước ra khỏi thư phòng.Thanh Sơn vội tiến đến: "Tiểu thư?""Chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ.""Cho ai ạ?""Ta ở." Cao Ngọc Uyên tựa trán, thở dài: "Sức khỏe hắn quá yếu, sư phụ không có ở đây, ta sẽ ở lại chăm sóc. Nhưng giờ ta cần về phủ một chuyến."Thanh Sơn ngạc nhiên, rồi lại có chút vui mừng: "Vậy ta sẽ đi sắp xếp ngay.""Thuốc nấu xong, khi hắn tỉnh dậy thì cho hắn uống liền, ta sẽ quay lại ngay." Cao Ngọc Uyên đi được vài bước, bỗng dừng lại: "Trong phòng đốt một nén hương an thần, để hắn ngủ yên ba canh giờ.""Vâng."...Cao Ngọc Uyên vừa về tới phủ, đã nghe nói ba ngươi ở đại phòng vừa dùng xong bữa, vẫn chưa về."Tiểu thư, hay gặp một lần đi." La ma ma nói."Tam thúc gặp họ rồi chứ?""Tam gia đã gặp, không nói gì, chỉ bảo họ dạo quanh vườn."Cao Ngọc Uyên mỉm cười.Tam thúc tính khí rất cao ngạo, những người không lọt mắt, hắn sẽ đuổi thẳng ra khỏi phủ, còn những người hắn coi trọng, mới cho ở lại ngắm vườn.Xem ra, cửa ải này cũng đã qua rồi."Ma ma, mời họ vào hoa sảnh, rồi lặng lẽ cho người gọi tam thúc và Hàn tiên sinh đến. À, bảo người thu dọn đồ đạc giúp Hàn tiên sinh, ta muốn mời ông ấy chuyển chỗ ở.""Đi đâu?" La ma ma ngạc nhiên.Cao Ngọc Uyên nhìn bà một cái: "Chút nữa bà sẽ biết."...Trong hoa sảnh, chiếc lò hương dưới đất đang tỏa khói trắng chầm chậm."Tiểu thư đến rồi." Tạ Ngọc Hồ giật mình, vội đứng dậy khỏi ghế, Tạ Ngọc Thanh và Quản Thị thấy vậy cũng đứng lên theo.Cao Ngọc Uyên thay áo khoác lông chồn màu xám bạc điểm kim tuyến, ôm lò sưởi bằng đồng mạ vàng tráng men, bước vào phòng với dáng vẻ thanh nhã, nhẹ nhàng.Tạ Ngọc Thanh đã lâu không gặp Tam muội, bất ngờ trông thấy, giật mình không nói nên lời. Nhìn qua khu vườn mới dạo, khu vườn đẹp đẽ, tinh tế, những món đồ dùng trong nhà, và cả áo quần Tam muội mặc… nàng không khỏi ngỡ ngàng."Thật xin lỗi, hôm nay bên cửa tiệm có việc gấp, nên ta về muộn, khiến hai tỷ và đại tẩu phải đợi rồi." Cao Ngọc Uyên bước đến trước mặt Tạ Ngọc Thanh, nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng: "Đại tỷ, lâu rồi không gặp."Tạ Ngọc Thanh giật mình, nắm tay nàng, nước mắt ánh lên: "Mới đó đã mấy năm, muội lại còn cao hơn cả tỷ rồi."Cao Ngọc Uyên mỉm cười, dùng ánh mắt trong trẻo ngắm nhìn nàng.