Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 291: Thăm ngục



 Người từ phủ Bình Vương tới tặng lễ là quản gia của phủ, dù là hạ nhân nhưng cũng là quan có phẩm cấp, đến cả Tạ Dịch Vi gặp cũng phải hành lễ.Quản gia giao quyển sổ lễ tận tay Cao Ngọc Uyên, không nói thêm một lời, đã kiếm cớ rời đi.Cao Ngọc Uyên vội mở sổ lễ ra xem, bên trong có ba mươi sáu phần lễ, toàn là những thứ cho phụ nữ mặc và trang sức, không đắt đỏ nhưng có món mới lạ.Cao Ngọc Uyên ngỡ ngàng.Nàng và phủ Bình Vương xưa nay không giao thiệp, họ là người trên mây, nàng không với tới cũng không muốn với tới.Tự dưng phủ Bình Vương tặng lễ cho nàng là ý gì?La ma ma nói: "Tiểu thư, có phải là vì chuyện lần trước ở phủ Vệ Quốc Công...""Ma ma, phủ Bình Vương người ta không rảnh như vậy!"Cao Ngọc Uyên lạnh nhạt ngắt lời, đưa quyển sổ lễ cho Tạ Dịch Vi bên cạnh, nói to: "Tam thúc, phiền thúc đích thân mang lễ trả lại phủ Bình Vương cho con."Tạ Dịch Vi nghe nói phải mang lễ trả lại, không tránh khỏi run sợ, nhưng rồi nghĩ đến chuyện của Lý Cẩm Dạ và Tô Trường Sam, hắn lập tức bình tĩnh: "Được, việc này giao cho ta."Cao Ngọc Uyên thấy hắn hiểu chuyện, thì mỉm cười.Nếu nàng đã đứng trên chiếc thuyền của Lý Cẩm Dạ, thì dù Bình Vương vì lý do gì mà tặng lễ, nàng cũng phải tỏ rõ thái độ.Tạ Dịch Vi vội vàng rời đi, La ma ma lo lắng hỏi: "Tiểu thư, liệu Bình Vương có trách tội không?""Ma ma, sống trên đời làm sao mà chu toàn mọi mặt, lo bên này thì không lo được bên kia. Ta và Bình Vương trước giờ không có giao tình, sau này cũng không cần có. Nếu ngài ấy trách tội thì cũng đành vậy thôi."La ma ma nghe xong, mắt mở to kinh ngạc.Lúc này, Như Dung và Cúc Sinh cùng bước tới.Như Dung nói: "Tiểu thư, mau đi xem lễ Tết phủ An Vương gửi đến, không biết ai nghĩ ra nữa!"Cao Ngọc Uyên lúc này mới nhớ, khi nàng rời khỏi phủ An Vương, Thanh Sơn đã lệnh cho người chuyển lên xe nàng một ít đồ."Là gì thế?""Y thư, toàn là y thư cả." Cúc Sinh bực dọc nói: "Giữa Tết nhất thế này, ai lại đi tặng mấy thứ này làm lễ chứ?"Cao Ngọc Uyên tò mò, vén tà áo đi về phía viện của mình. Khi vào đến phòng chính, trên bàn bốn góc đã chất đầy các loại y thư.Nàng tùy tiện lật một quyển, sắc mặt thay đổi, đều là bản sao y thư quý hiếm từ Thái Y viện trong cung, thật sự vô cùng giá trị.Cao Ngọc Uyên híp mắt cười: "Lý Cẩm Dạ này, đúng là tặng lễ Tết có tâm." Nàng dặn: "Mọi người cẩn thận cất hết đi, đừng để va chạm hỏng hóc."Như Dung và Cúc Sinh nhìn nhau, trong mắt đều là ẩn ý....Phủ Bình Vương.Quản gia cúi người đứng trước Bình Vương phi, thấp giọng nói: "Vương phi, tiểu nhân vừa đưa lễ Tết đi, đã bị Tạ tam gia gửi trả lại, người xem..."Sắc mặt Bình Vương phi từ mỉm cười trở nên trầm xuống, bàn tay vỗ mạnh lên bàn: "Đúng là kẻ không biết điều!""Chẳng phải vậy sao? Nàng ta không nhìn xem người tặng lễ là ai, biết bao nhiêu tiểu thư trong kinh thành đều mong ngóng mà không được kìa."Bình Vương phi nghĩ một lát, hỏi: "Chuyện này, vương gia đã biết chưa?""Vương gia đang bàn việc trong thư phòng, tiểu nhân vẫn chưa kịp bẩm."Sắc mặt Bình Vương phi dịu đi chút ít. Theo lý, những phủ như vương phủ, việc nhận lễ đều phải xem rõ nguồn gốc, huống hồ là gửi lễ cho phủ thường dân.Nhưng sau buổi thọ yến ở phủ Vệ Quốc Công, vương gia đã mấy lần nhắc đến cô nương đó, làm sao mà nàng không hiểu được chứ
Vương gia rõ ràng là có ý với cô nương ấy!Đàn ông động lòng, người lo liệu tất nhiên là nàng, vì vậy mới nhân dịp năm mới gửi ít quà thăm dò thái độ của cô nương đó.Nếu nhận, thì chuyện này dễ bề tiến triển; nếu không nhận...Bình Vương phi thở dài nặng nề, chẳng lẽ lại làm như Giang Nguyên Hanh, đi cướp lấy sao, cô nương ấy vẫn còn mang họ Cao đấy!"Ngươi vào nói với vương gia, người ta đã trả lễ về, cũng đừng vội, cô nương ấy đang mang trọng tang, ba năm không ra ngoài, sau này còn khối dịp.""Dạ!"Quản gia lui ra ngoài, nha hoàn thân cận tiến lại: "Vương phi, nhị tỷ của cô nương ấy không phải đã gả vào Diệp phủ rồi sao, chi bằng tìm cách từ phía đó?"Bình Vương phi liếc nàng: "Gấp gì chứ, đợi người ta cưới vào đã, rồi mới tính tiếp."...Chớp mắt đã đến ngày hai mươi tám tháng Chạp, nhà nhà tất bật đón Tết.Tạ Dịch Vi đã làm quan được một hai năm, lại là người đỗ Thám hoa, tuy là người chính trực nhưng cuối năm vẫn có nhiều đồng liêu mời dự tiệc.Mấy lần uống say đều do Tô Trường Sam đưa về.Trong lòng Cao Ngọc Uyên có một chuyện chưa giải quyết xong, nhân lúc Tô Trường Sam đến phủ, nàng bèn giữ người lại.Đêm giao thừa.Cao Ngọc Uyên dậy thật sớm, trang điểm kỹ càng, mang theo Thẩm Dung ra khỏi phủ, lên xe ngựa đang đợi ở cổng.Trong xe, Tô Trường Sam nửa nằm nửa ngồi, mắt sưng húp, dáng vẻ còn chưa tỉnh khỏi cơn say.Thấy nàng lên xe, hắn ta nhấc mí mắt, gõ lên vách xe, xe lập tức phóng đi.Đi khoảng nửa canh giờ, xe dừng trước đại lao của Hình bộ.Tô Trường Sam nhảy xuống trước, có ngục đầu vội vàng chạy tới, miệng cười niềm nở, gọi "Thế tử gia" không ngớt.Sau vài lời xã giao, Tô Trường Sam lấy từ trong áo ra tấm ngân phiếu, ngục đầu nhận lấy, cười đến không thấy mắt, thái độ càng thêm cung kính.Lúc này, Tô Trường Sam mới quay lại đỡ Cao Ngọc Uyên xuống xe, hai người trao nhau ánh mắt rồi một trước một sau bước vào ngục.Đi xuống vài bậc, ánh sáng dần mờ đi, lúc đến trước một căn phòng thì dừng lại.Đây là căn phòng không có cửa sổ, đèn dầu chỉ còn leo lét, trên nền đất lót rơm ẩm mốc, không khí bốc lên mùi mốc meo, cửa gỗ cài then, vài con chuột thoăn thoắt chạy qua.Ở góc tường có một người đang ngồi co ro, ôm chặt vai, không ngừng run rẩy, chính là Tạ nhị gia.Đầu ngục lấy chìa khóa mở cửa.Tô Trường Sam ho vài tiếng, như làm ảo thuật, rút ra một cái cốc xí ngầu, kéo đầu ngục và mấy lính gác lại, chơi tung xí ngầu cá cược.Cao Ngọc Uyên cúi người bước vào trong, ánh mắt nhìn Tạ nhị gia, mang theo chút giễu cợt.Tạ Dịch Đạt thấy người đến là nàng, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, ánh mắt bừng bừng lửa giận, run rẩy đứng lên, muốn xông tới xé xác kẻ súc sinh này.Thẩm Dung thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng bước vào.Tạ Dịch Đạt xấu hổ lùi lại, ánh mắt chứa đầy căm hận.Cao Ngọc Uyên lạnh lùng mỉm cười, quay đầu nhìn lại, Thẩm Dung lập tức đặt hộp thức ăn xuống đất, mở ra.Ngay lập tức, hương rượu, hương thức ăn tỏa ra khắp nơi, ngay cả lính gác bên ngoài đang chơi đánh bạc cũng không khỏi ngó vào.Tạ Dịch Đạt nuốt nước bọt, cắn răng, lao tới, ngồi xổm xuống, ăn ngấu nghiến.Cao Ngọc Uyên lúc này mới nhếch một nụ cười lạnh lùng."Con người thật ra cũng chẳng khác gì chó, chỉ có một điểm khác biệt, là chó chỉ cần được cho ăn thì sẽ trung thành với chủ, còn người, dù được cho ăn no, cũng vẫn mưu tính với chủ."Tạ Dịch Đạt ở trong ngục đã nửa năm, làm gì còn chút tự trọng nào, chẳng cần biết nàng nói gì, trước hết cứ ăn no đã.