Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 327: Ngươi cũng muốn xen vào



 Trước cổng Quỷ Y Đường, hai bên cửa đều dán một tờ thông báo với nội dung giống nhau: Nữ lang trung đang bệnh, trong mấy ngày tới sẽ không khám bệnh.Thông báo vừa được dán lên, mọi người tản đi, chỉ còn vài người vẫn không cam lòng nhìn vào trong, thấy chỉ có Ôn Lang Trung đang ngồi, đành bỏ đi.Ôn Tương trao gói thuốc cho bệnh nhân, thấy cha không còn bệnh nhân, bèn chạy vội tới, thì thào: "Cha, nếu nàng thật sự đi hòa thân, Quỷ Y Đường còn mở được nữa không?"Ôn Lang Trung vỗ vai con: "Cao cô nương là người tốt bụng, dù không mở nữa, cũng sẽ không bạc đãi chúng ta.""Nhưng mà…""Đừng nhưng nữa, lo bốc thuốc cho xong, mấy ngày này đừng ra ngoài, chiều đóng cửa sớm, đừng để gây rắc rối cho cô nương. Có bệnh nhân kìa!"Ôn Tương ngẩng lên, thấy người đến, không nhịn được rủa thầm: "Xì!"Chu Tử Ngọc bước vào, ngó quanh một lượt: "Nữ lang trung của các ngươi đâu?"Ôn Lang Trung thấy nàng ăn mặc sang trọng, bèn đáp: "Thưa tiểu thư, nữ lang trung của chúng ta đang bệnh, nghỉ ngơi ở nhà, mấy ngày này sẽ không khám. Nếu tiểu thư không khỏe, có thể để ta khám, cũng giống vậy thôi.""Tiểu thư nhà ta đều là thái y trong cung khám, loại lang trung chốn thôn dã như ngươi mà dám sánh ngang sao?" Hồng Y hếch mặt nói: "Cao Ngọc Uyên bệnh gì? Không phải bệnh tương tư chứ?"Ôn Tương khịt mũi, quay qua nói với tiểu y nữ sau lưng: "Sao lại có chó sủa nhỉ, lấy chổi đuổi đi, suốt ngày gâu gâu, phiền chết đi được!"Tiểu y nữ cũng nhanh trí, đặt cái cân xuống rồi chạy vào hậu viện: "Chắc lại là chó ở ngõ sau, ta đi đuổi ngay.""Tiểu thư?" Hồng Y tức đến đỏ mặt tía tai.Chu Tử Ngọc hếch cao đầu, chỉ vào Ôn Tương nói: "Ngươi đi gọi nữ lang trung của các ngươi ra đây, ta muốn gặp nàng."Ôn Tương không chịu thua, đáp lại thẳng thắn: "Xin lỗi tiểu thư, cô nương nhà tôi nói rồi, không khỏe, không gặp ai cả!""Ngươi…"Chu Tử Ngọc lườm nàng một cái sắc như dao: "Chúng ta đi!"Chủ tớ họ rời đi, Ôn Tương nghiến răng nói: "An Vương mù rồi sao mà lại phải lòng loại người như vậy!"…Tại chùa Diên Cổ.Cao Ngọc Uyên bỗng thấy thanh thản, nhưng cũng hơi lạ lẫm với sự nhàn rỗi này.Mặc dù phòng chứa củi vẫn là phòng chứa củi đó, cây trước viện vẫn là cây đó, nhưng sao nhìn vào cứ thấy như thiếu mất thứ gì.Thiếu cái gì nhỉ?Đó chính là một trái tim có thể yên tĩnh.Lần trước, nàng đến đây với mục đích trong lòng, ngày nào cũng cảm thấy thời gian không đủ, chỉ muốn ban ngày ban đêm đều có thể vào Tàng Kinh Lâu. Còn lần này, nàng đến để trốn khỏi thế gian, chẳng thể làm gì, chỉ có thể khô khan chờ đợi.Bên tai vang lên tiếng chuông chiều văng vẳng, đến giờ các hòa thượng làm lễ buổi tối. Vệ Ôn thắp đèn, bày hộp đồ ăn trên chiếc bàn nhỏ."Tiểu thư, ăn tối thôi!"Chủ tớ hai người dùng bữa đơn giản, đi tản bộ trong viện sau đó đun nước tắm rửa. Tắm xong, Cao Ngọc Uyên ngồi đờ đẫn bên cửa sổ, những cảm xúc u buồn hay buồn tẻ lúc này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là mình cứ mở to mắt nhìn Lý Cẩm Dạ bôn ba vì mình sao?Có làm được gì không đây?"Cao Ngọc Uyên!""Hả?"Nàng giật mình ngẩng đầu, không tin nổi mà dụi dụi mắt, lại dụi mắt lần nữa, đến khi chắc chắn người trước mắt đúng là Lý Cẩm Dạ thì mới hỏi: "Sao ngươi đến đây?"Cách nàng mấy trượng, Lý Cẩm Dạ mặc bộ đồ trắng, sắc môi nhạt nhòa: "Đến đưa cho ngươi chút đồ.""Là gì thế?""Đói bụng rồi, nói không nổi."Cao Ngọc Uyên lập tức quay đầu, bảo Vệ Ôn: "Ra phía trước xem còn gì ăn không.""Dạ, tiểu thư!""À... ngươi có muốn vào ngồi một chút không?"Lời vừa dứt, nàng hối hận đến nỗi suýt cắn lưỡi mình. Ngồi cái gì mà ngồi chứ, trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, nàng là người không biết xấu hổ thì chẳng nói làm gì, còn người ta lại có hôn thê rồi.Quả nhiên, Lý Cẩm Dạ không bước vào, chỉ về phía gốc cây bên ngoài, ra hiệu nàng ra ngoài.Cao Ngọc Uyên bước ra khỏi phòng chứa củi, vừa bước qua bậu cửa lại hối hận ngay. Nàng vừa vắt tóc xong, còn chưa kịp buộc lại, trông lòa xòa thế này liệu có xấu không đây.Nàng vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai, chưa kịp mở lời thì mặt đã đỏ bừng lên: "Ơ.
. sao ngươi mặc đồ trắng vậy?"Câu nói tuy là xã giao, nhưng trong mắt nàng không che nổi vẻ ngưỡng mộ.Tô Trường Sam rất thích mặc đồ trắng, theo lời hắn thì màu trắng tôn vẻ phong trần thoát tục, đẹp đẽ vô song, đủ khiến các thiếu nữ hay phụ nhân đều không rời mắt nổi.Lúc này khoác lên Lý Cẩm Dạ, giữa ánh hoàng hôn mờ nhạt, lại mang theo nét cô tịch phong trần của một người từng trải."Bộ đồ này chẳng lẽ không đẹp sao?"Cao Ngọc Uyên nở một nụ cười nhẹ: "Sao lại không, đường đường là An Vương, dù là vải thô áo đơn cũng vẫn đẹp mà."Lý Cẩm Dạ im lặng một hồi, rồi nói: "Ngươi vẫn còn cười được, xem ra lòng ngươi cũng thật rộng lớn.""Không rộng lớn thì đã sớm tức chết rồi!"Nàng chỉ vào hai chiếc ghế tre dưới gốc cây: "Ngồi đi!"Lý Cẩm Dạ kéo áo, thư thái ngồi xuống, chân hơi co lại, mọi động tác đều tự nhiên trôi chảy, như mây trôi nước chảy.Cao Ngọc Uyên nhìn hắn đăm đăm, dù hắn đang ngồi ngay bên cạnh, nhưng lại như cách xa cả ngàn dặm.Câu đầu tiên hắn nói sau khi ngồi xuống lại chẳng hề khách sáo chút nào."Người ta nói lang trung phải có tấm lòng từ mẫu, nhưng kẻ lai lịch bất minh thì đừng chữa nữa, hắn sống hay chết cũng chẳng liên quan đến ngươi."Cao Ngọc Uyên cắn nhẹ môi: "Ta đã ăn năn trước Phật, Phật tổ nói… cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, người không trách ta đâu!""Lại còn cãi bướng!"Đôi mắt nàng chợt ảm đạm hẳn đi: "Ta chỉ muốn tích chút phúc đức cho Cao gia thôi."Làn da nàng vốn dĩ đã trắng, mái tóc thả dài trên vai, mặt trắng, tóc đen, làm nổi lên nét yếu đuối, hoàn toàn khác với dáng vẻ cương nghị, dứt khoát mỗi lần nàng hạ kim châm.Ánh mắt Lý Cẩm Dạ như một tấm gương, bất giác dừng lại nơi nàng.Vừa lúc đó, Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, chẳng kịp tránh, ánh mắt hai người chạm nhau.Trên khóe môi Lý Cẩm Dạ thoáng hiện một nét dịu dàng, nhưng bị hắn nén xuống, biến thành vẻ lạnh lùng: "Phúc đức không phải tích kiểu này. Ngươi có biết ngươi vừa cứu ai không?"Cao Ngọc Uyên lắc đầu."Vua mới của Hung Nô, hắn ta mang trong mình sát khí rất nặng.""Ta..."Cao Ngọc Uyên sững sờ, không thốt nên lời.Chỉ là tiện tay cứu người, vậy mà lại cứu trúng vua, vận số này đúng là...Một lúc sau, nàng cười cay đắng tự giễu: "Đúng là ân trở thành thù.""Giờ thì ngươi hiểu rồi đấy.""Dù hiểu thì cũng đã muộn rồi!"Đúng lúc đó, Vệ Ôn mang hộp thức ăn đi vào viện: "Tiểu thư, còn hai bát cháo loãng và một cái bánh bao.""Đem lại đây!"Khi Vệ Ôn bày đồ ăn lên, Lý Cẩm Dạ cầm đũa, từ tốn ăn từng miếng một. Hắn thực sự rất đói, cả ngày nay chỉ ăn mỗi bữa sáng.Cao Ngọc Uyên liếc trộm hắn, cảm giác như lại quay về Tôn Gia Trang ngày ấy, khi hắn mặc bộ áo dài vải thô, ăn chậm rãi, chẳng có vẻ xa hoa cao quý như bây giờ mà lại toát lên nét bình dị, gần gũi của người thường."Ngươi cũng muốn ăn à?" Lý Cẩm Dạ đột ngột quay sang hỏi.