Thẩm Dung trở về, Cao Ngọc Uyên vừa tiễn ba người nhà đại phòng ra về.Nghe xong lời của Lý Cẩm Dạ, nàng lặng lẽ gật đầu rồi quay vào phòng.Đêm qua ở chùa Diên Cổ nàng không ngủ được, ăn xong thì cảm thấy mệt nên dựa vào giường chợp mắt một lát, trong đầu cứ nghĩ mãi về những lời Lý Cẩm Dạ đã nói.Nàng tự hỏi: vì sao Công chúa Bồ Loại không có điện riêng? Vì sao bà vừa mất thì Quý phi cũng qua đời theo?Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy những bí ẩn đằng sau thật sâu không thấy đáy.Đang trầm tư suy ngẫm, La ma ma bước vào: “Tiểu thư, phủ công chúa Hoài Khánh gửi thiệp mời, nói mời tiểu thư tham dự yến hội.”“Hả?” Cao Ngọc Uyên giật mình ngồi dậy.“Là phủ công chúa Hoài Khánh, phò mã là đại công tử Chu gia, tức là ca ca của Chu Tử Ngọc. Nói là Hải Đường yến, mọi năm đều có, chỉ là năm nay trời nóng sớm, hoa Hải Đường đã nở, nên tiệc được tổ chức sớm.”Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Vừa phong ta làm huyện chủ, giờ đã trở thành khách quý của công chúa. Đúng là thân phận ngày một khác xưa. Yến hội gì chứ, từ chối giúp ta!”“Tiểu thư, người phủ công chúa nói rằng, Hải Đường yến của phủ công chúa Hoài Khánh, không ai dám từ chối.”“Tại sao?”“Vì công chúa Hoài Khánh là người hoàng đế yêu quý nhất, nếu đắc tội với nàng, để nàng nói gì không hay trước mặt hoàng đế, thì thật sự khó lòng yên ổn.”Cao Ngọc Uyên ngẫm nghĩ: “Vậy ngươi đi hỏi xem, liệu có phải tất cả các huyện chủ trong kinh thành đều sẽ tham dự không?”“Tiểu thư, nô tỳ đã dò hỏi rồi. Tất cả các công chúa, huyện chủ có danh phận trong hoàng tộc và phủ Nội Vụ đều sẽ đi, còn có các hoàng tử và hoàng tôn nữa.”Vậy tức là Lý Cẩm Dạ cũng sẽ đến?Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi: “La ma ma, ngươi và Thẩm Dung đến phủ công chúa một chuyến, nói rằng ta suy nghĩ quá nhiều, nên bị ốm, không thể tham dự yến hội.”“Tiểu thư!”“Không sao, cứ làm theo lời ta! Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ta không muốn gây rắc rối cho Lý Cẩm Dạ.”Nhưng có phải không gây rắc rối là sẽ không gặp rắc rối không?Chiều tối, La ma ma và Thẩm Dung với vẻ mặt khó coi đứng trước mặt Cao Ngọc Uyên, đưa cho nàng bức thư tay của công chúa Hoài Khánh.Nội dung thư ngắn gọn, nói rằng Hải Đường yến lần này là do phủ Nội Vụ tổ chức để chúc mừng các tân huyện chủ, có tham gia hay không thì tự mình liệu!Đọc những dòng kiêu ngạo trong thư, Cao Ngọc Uyên cảm thấy lòng nặng trĩu. Nếu yến hội này là tổ chức vì nàng mà nàng lấy cớ bệnh không đi thì có phải là kiêu ngạo quá rồi không.“Thẩm Dung, ngươi lại đến phủ công chúa, nói ta sẽ đi!”“Vâng!”“La ma ma!”“Nô tỳ có mặt.”“Chuẩn bị cho ta áo quần và trang sức tham dự yến hội.”“Tiểu thư muốn sang trọng lộng lẫy, hay đơn giản hơn?”“Ta muốn trang nhã và lịch thiệp.”“Ai muốn trang nhã lịch thiệp thế?” Tạ Dịch Vi bất ngờ bước vào, mặt đỏ bừng vì nóng.“Tam thúc, phủ công chúa Hoài Khánh gửi thiệp mời, ta muốn mặc sao cho lịch thiệp một chút.”Tạ Dịch Vi nhìn thẳng vào Cao Ngọc Uyên, hồi lâu mới nói: “Con phải cẩn thận, đừng để bị người ta tính kế. Không được, ta không yên tâm, ta phải đi cùng.”“Tam thúc đi theo làm gì?”“Ta sẽ luôn bên cạnh con!”“Nam khách và nữ khách phải tách riêng, con đưa Vệ Ôn đi là đủ rồi.”“Vệ Ôn chỉ là nha hoàn, dù sao ta cũng là quan viên, có ta đi cùng, mọi người ít nhiều phải nể mặt vài phần.”…Nói đến phủ công chúa Hoài Khánh, ai cũng biết nơi đây có rất nhiều cây Hải Đường.Sinh mẫu của công chúa là Quý phi Tôn thị, vốn rất yêu thích hoa Hải Đường, vì thế phủ công chúa trồng đầy hoa Hải Đường.Khi xe ngựa của Cao phủ đến nơi, bên ngoài phủ công chúa đã xếp hàng dài xe ngựa.Một tên người hầu nhanh nhẹn bước đến, Cao Ngọc Uyên đưa thiệp mời ra, người hầu cười nói: “Thật ngại quá, hôm nay người đến đông quá, kiệu nhỏ của phủ công chúa đã hết, xin Cao huyện chủ chờ một chút, chúng ta sẽ giục nhanh.”Hải Đường yến năm nào cũng tổ chức, sao có thể thiếu riêng kiệu cho nàng, chẳng qua chỉ là một đòn phủ đầu mà thôi.Cao Ngọc Uyên nhìn Tạ Dịch Vi, mỉm cười: “Lần đầu đến phủ công chúa, ngồi kiệu làm gì
Tam thúc, cùng ta đi bộ ngắm cảnh có được không?”“Được!”Hai chú cháu bình thản sánh bước vào phủ, để lại người hầu ngỡ ngàng nhìn theo.Vệ Ôn quay lại nhìn tên người hầu, bước theo sát Cao Ngọc Uyên.Tên người hầu vội quay đầu, ra hiệu cho một nha hoàn mặc áo quần sang trọng đứng sau gốc cây. Nha hoàn thấy tín hiệu lập tức chạy vào cửa phụ bên trong.Người hầu bấy giờ mới tiến tới, cúi mình nói: “Cao huyện chủ, xin đi theo ta!”Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Vậy thì làm phiền ngươi rồi.”“Không dám, không dám!”Vệ Ôn siết chặt con dao nhỏ trong tay, thầm nghĩ: tên nhóc này mà còn giở trò nữa thì tìm chỗ nào trừ khử hắn luôn.Đến bên ngoài cửa nhị môn, có một ma ma dẫn theo kiệu nhỏ đến, không ngớt lời xin lỗi, mời Cao Ngọc Uyên và Tạ Dịch Vi lên kiệu.Hai người không khách khí, mỗi người một kiệu đi thẳng vào hoa sảnh.Trong hoa sảnh, khách khứa đã ngồi kín chỗ.Hai chú cháu Cao Ngọc Uyên không quen ai, chẳng khác nào đi vào chỗ mù mịt, Tạ Dịch Vi sinh ra một cảm giác khó diễn tả, kéo Cao Ngọc Uyên về phía sau, còn mình thì đứng chắn trước mặt nàng.Hành động nhỏ này khiến Cao Ngọc Uyên thấy ấm lòng, nhưng lại khơi nên tiếng xì xào từ những người xung quanh.Tạ Dịch Vi mặc kệ, bước tới hành lễ trước vị quý phụ ngồi ở ghế chủ: “Xin kính chào công chúa.”Công chúa Hoài Khánh nhìn hắn, cười nói: “Tưởng là ai, hóa ra là Tạ thám hoa, sao ngươi lại tới đây?”Ý tứ quá rõ ràng, như muốn nói hắn đến đây chẳng khác nào kẻ không mời mà đến.Tạ Dịch Vi cười đáp: “Công chúa đừng cười chê, cháu gái ta chưa quen chốn đông người, không biết phép tắc, sợ nàng vô ý xúc phạm quý nhân nên ta theo để chỉ bảo.”“Ngươi là ngoại nam, đây toàn là nữ quyến, thám hoa gia, có phải không thích hợp lắm không?” Hoài Khánh cố ý gây khó dễ.Tạ Dịch Vi lúc này mới nhìn quanh, thấy toàn là các quý nữ, mặt đỏ bừng.Cao Ngọc Uyên bước lên phía trước, mỉm cười: “Tam thúc cứ chờ ta ở ngoài viện.”Tạ Dịch Vi hắt hơi liền mấy cái vì mùi phấn son nồng đậm, ậm ừ đáp “được” rồi quay người rời đi. Nào ngờ hắn đi vội, vấp phải ngưỡng cửa suýt ngã nhào.Các quý nữ bên trong đều bật cười thành tiếng.Riêng Cao Ngọc Uyên vẫn giữ dáng thẳng tắp, bước lên hành lễ: “Công chúa an khang.”Công chúa Hoài Khánh nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh miệt. Trong lòng nàng ta không khỏi băn khoăn, không hiểu sao tiểu cô tử lại để tâm đến cô nương này, chẳng qua chỉ là dung mạo có phần xinh đẹp, còn về thân phận... đến làm thiếp cho An Vương cũng không đáng.“Quả là xinh đẹp, người đâu, ban thưởng!”Một người hầu dâng khay lễ vật lên trước mặt Cao Ngọc Uyên, nàng nhận lấy, mỉm cười đưa cho Vệ Ôn.“Ngọc Uyên đa tạ công chúa.”“Không cần đa lễ. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”“Bẩm công chúa, năm nay ta mười sáu.”“Cũng không còn nhỏ nhỉ.”“Vâng, không nhỏ nữa, chỉ là đang đội tang.”Công chúa Hoài Khánh xoa chiếc vòng ngọc trên tay, cười ẩn ý: “Đội tang hay không cũng chỉ người Đại Tân chúng ta mới để tâm, chứ bọn man di nghe đâu chẳng mấy bận lòng, ngày trước mất đi người thân, ngày hôm sau đã có thể vui vẻ ca hát.”