Cao Ngọc Uyên thấy không giấu được, đành hỏi thẳng: “Ôn lang trung có thể chẩn ra là loại độc gì không?”Ôn lang trung lắc đầu: “Ôn gia chỉ nghiên cứu y thuật, không nghiên cứu độc, chẩn đoán không ra.”“Đó là độc ‘Khiên Cơ’, từ nhiều năm trước, chưa từng có cách trừ hết.”"Lần trước ta đã nói với tiểu thư về việc ở Nam Cương có Đại Vu, có thể thử, nhưng lão phu cũng không chắc được mấy phần."Tay Ôn lang trung nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, từng mũi kim đâm xuống, từng bọng máu được châm chuẩn xác. Dù trong miệng có ngậm thảo dược, Lý Cẩm Dạ vẫn bị cơn đau sau lưng đánh thức.Thấy hắn tỉnh, Cao Ngọc Uyên vội di chuyển đèn tới gần, nhìn thấy trán hắn đầy mồ hôi lạnh, nàng tự tay lấy nước ấm lau mồ hôi giúp hắn."Ôn lang trung đang châm bọng nước cho ngươi, xong sẽ bôi thuốc, thuốc sẽ giúp giảm đau.""Ta ngủ bao lâu rồi?""Chỉ khoảng nửa canh giờ."Ôn lang trung đứng thẳng dậy: "Vương gia, bọng nước đã được châm xong, ta sẽ bôi thuốc ngay.""Cảm tạ!""Vương gia, xin đừng nói vậy, tiểu nhân thật không dám nhận."Ôn lang trung vén rèm đi ra ngoài, Cao Ngọc Uyên tranh thủ nói: "Đây là thuốc mỡ gia truyền của Ôn lang trung, chuyên trị bỏng, không để lại sẹo. Ban đầu thay thuốc mỗi ngày một lần, về sau thì ba ngày một lần.""Ừ!" Lý Cẩm Dạ đáp.Khi thuốc mỡ được bôi lên, lưng hắn chợt thấy mát lạnh, cơn đau dần tan đi.Nhân lúc này, Cao Ngọc Uyên bưng thuốc vào, đợi đến khi thuốc ấm vừa phải, đưa tới miệng hắn.Lý Cẩm Dạ uống hết ngụm thuốc, nhắm mắt, không nói gì thêm.Thấy mọi việc tạm ổn, Ôn lang trung lui ra ngoài để tiếp tục nghiền thuốc đủ dùng cho cả tháng.Cao Ngọc Uyên ngẫm nghĩ một hồi, lấy hết dũng khí, khó khăn lên tiếng: "Ngươi… vì sao lại bảo vệ ta?""Ngươi đứng gần thôi." Lý Cẩm Dạ vẫn nhắm mắt, trả lời bình thản."Chỉ vì vậy sao?""Chứ còn gì nữa?" Lý Cẩm Dạ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm.Mặt Cao Ngọc Uyên tái nhợt, đôi môi run rẩy, không biết phải nói gì tiếp. Đột nhiên nàng cúi xuống, ánh mắt khóa chặt trên người Lý Cẩm Dạ, không chớp lấy một lần.Nhìn ánh mắt ấy, tim Lý Cẩm Dạ đập nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "A Uyên, đừng suy nghĩ lung tung!"Ta đã suy nghĩ lung tung rồi!Cao Ngọc Uyên nói thầm trong lòng, cố lấy can đảm, đưa tay ra, đã gần chạm vào tay hắn, rồi lại bất chợt rụt về.Nàng cười nhạt, giọng nhẹ tênh: "Ta đúng là suy nghĩ lung tung rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung."Lý Cẩm Dạ nhíu mày, câu nói của nàng có vẻ ngược đời, nhưng hắn lại hiểu được. Mà hiểu rồi thì sao chứ?Hắn quay đi, lặng lẽ nhìn Cao Ngọc Uyên, trong ánh mắt thoáng vẻ mệt mỏi, ảm đạm."A Uyên, có người có thể suy nghĩ lung tung, có người thì đến tư cách suy nghĩ lung tung cũng không có."Cao Ngọc Uyên sững người tại chỗ.Đúng lúc đó, rèm cửa vén lên, Trương Hư Hoài lao vào như một cơn gió: "Ban ngày ban mặt mà sao lại bị bỏng? Ta vừa ra khỏi cung, thiếu chút nữa bị ngươi hù chết!"Cao Ngọc Uyên vội đứng dậy: "Sư phụ đã về rồi."Trương Hư Hoài không nhìn nàng lấy một cái, chỉ cúi xuống ngửi ngửi lưng Lý Cẩm Dạ: "Thuốc này không tồi, chắc là của Ôn lang trung.""Đúng là phương thuốc gia truyền của Ôn lang trung.""Ngửi mùi này cũng khá tốt. A Uyên, con về đi, có ta ở đây là được rồi."Cao Ngọc Uyên nhìn Lý Cẩm Dạ một lúc lâu: "Vậy… ta đi trước, Ôn lang trung sẽ ở lại
"Khi cửa đóng lại, Lý Cẩm Dạ lập tức quay đầu ra phía ngoài, nét mặt thoáng chút lạnh lùng."Nhìn gì vậy, người đã đi rồi!"Trương Hư Hoài hừ nhẹ, hạ giọng: "A Dạ, chuyện này có vẻ không ổn. Vừa rồi ta ra khỏi cung, trông thấy công chúa Hoài Khánh tiến cung, không chừng là vào để mách tội ngươi đấy!"Hai mắt Lý Cẩm Dạ đen thăm thẳm, sâu như đáy giếng.Dưới cây Hải Đường, ai cũng có thể nhận ra bầu không khí khác lạ. Chu Tử Ngọc không phải kẻ ngốc, công chúa Hoài Khánh lại càng không phải."Thanh Sơn!""Vương gia?" Thanh Sơn bước vào."Mọi việc đã rõ chưa?""Thưa vương gia, đã điều tra xong. Là a hoàn bên cạnh Chu tiểu thư, tên Hồng Y làm.""Một a hoàn làm sao có gan lớn thế, chắc chắn là chủ tử chỉ đạo." Trương Hư Hoài cười nhạt: "Tiểu thư họ Chu đó nhìn ngây thơ, thực chất lại rất thâm hiểm, thủ đoạn chẳng phải tầm thường."Ánh mắt Lý Cẩm Dạ trầm ngâm, ẩn chứa sự nặng nề khó đoán.“Trương Hư Hoài, ngươi tìm cách vào cung một chuyến tìm Vương Trực, hỏi rõ công chúa Hoài Khánh vào cung làm gì.”“Ta sớm muộn cũng bị ngươi làm mệt chết thôi!” Lời nói thì tức giận, nhưng Trương Hư Hoài vẫn bước đi không chút ngập ngừng.Trong phòng trở lại yên lặng, Lý Cẩm Dạ thu lại cơn hỗn loạn trong lòng, thấp giọng nói: “Thanh Sơn, điều tra kỹ hai tên ám vệ, nhất là những người từ Chu phủ.”“Vương gia?”“Cứ làm theo lời ta.”“Dạ!”Không gian lại chìm vào tĩnh mịch, Lý Cẩm Dạ rũ mắt, ánh nhìn dần tĩnh lặng, để lộ sự sáng suốt.…Cao Ngọc Uyên vừa bước qua cửa thứ hai thì nghe tiếng gọi phía sau.“Cao tiểu thư, xin dừng bước!”“Ôn Tương, đợi ta một chút.”Cao Ngọc Uyên quay lại, thi lễ, giọng điềm đạm: “Trắc phi tìm ta có chuyện gì?”Lục Nhược Tố nói nhỏ: “Cao tiểu thư, ta muốn hỏi vết thương của vương gia thế nào rồi?”“Bẩm trắc phi, vết thương khá nặng, cần tĩnh dưỡng. Thuốc đã được bôi, hiện giờ đã đỡ nhiều rồi.”Nghe vậy, mắt Lục Nhược Tố đỏ hoe, nàng lau nước mắt: “Tốt lành đâu không thấy, tự dưng lại bị bỏng, chịu bao đau đớn như thế, thật khiến người ta xót xa.”Cao Ngọc Uyên im lặng, trong lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi khó tả, như nhớ lại những năm tháng làm cô hồn quanh quẩn dưới gốc cây hoè, dẫu có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát ra.“Lục Trắc phi, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin phép.”“Cao tiểu thư!”Lục Nhược Tố ngăn nàng lại, liếc nhìn lão quản gia đang căng tai nghe lén, cười khổ: “Lần sau tiểu thư đến phủ, nhất định ghé qua viện của ta nhé.”Cao Ngọc Uyên chỉ đáp cho qua: “Được.”“Cao tiểu thư, xin mời!” Lão quản gia có vẻ đã mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn Lục trắc phi.Cao Ngọc Uyên biết lễ, cúi người cảm ơn rồi kéo Ôn Tương rời đi.Lục Nhược Tố nhìn theo bóng lưng họ xa dần, cười nhạt.Có khách nào đến vương phủ này mà cần lão quản gia đích thân tiễn đâu?Vị này không những được đón tiếp cẩn thận mà còn được bảo vệ như bảo bối. Nếu nàng không mua chuộc được mấy tên gác cổng, e là còn bị che giấu mãi.“Hahaha…”“Trắc phi cười gì vậy?” A hoàn phía sau ngơ ngác hỏi.Lục Nhược Tố quay lại, mỉm cười: “Ngươi có tin không, vương gia chẳng hề thích Chu Tử Ngọc chút nào.”“Vậy vương gia thích ai?”“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”