Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 380: Thư mật từ kinh thành



 Tim Cao Ngọc Uyên lập tức căng lên như dây đàn.Lý Cẩm Dạ “chậc” một tiếng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, sau đó vươn tay nắm lấy tay nàng, mười ngón đan chặt, một trước một sau cùng bước xuống lầu.Cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến tâm thần Cao Ngọc Uyên vững vàng lại không ít.Lý Cẩm Dạ dừng lại: "Nói đi, chuyện gì?"Loạn Sơn liếc nhìn Ngọc Uyên, thấy gia không né tránh nàng, thì vội đáp: "Bình Vương đã bị áp giải về kinh, từ chối gặp bất kỳ ai, tuyệt thực để cầu chết nhanh." “Phủ Bình Vương thì sao?” Lý Cẩm Dạ hỏi. “Phủ Bình Vương cùng với Vương phi đều bị đưa vào Tông Nhân Phủ, bị giam cầm. Nghe nói Vương phi vì con trai bị bắn chết mà trở nên có phần điên dại.” Loạn Sơn nhìn sắc mặt Lý Cẩm Dạ rồi nói tiếp: “Cả Diệp gia đều đã vào ngục. Trước khi vào ngục, phu nhân Diệp gia, cùng đích tử, đích nữ, đích tôn và đích tôn nữ của Diệp Xương Bình đều đã tự sát, không ai sống sót.” Cao Ngọc Uyên thở dài, nói nhẹ nhàng: “Diệp phu nhân là người hiểu chuyện, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, có mấy ai giữ được thể diện nguyên vẹn chứ. Ít nhất chọn cách ra đi này, sạch sẽ hơn. Nhị tỷ của ta có bị liên lụy không?” Loạn Sơn đáp: “Bẩm Cao tiểu thư, Tạ nhị tiểu thư gia phủ mấy tháng trước đã xuất gia ở Long Trì Am, Tây Sơn!” Kết quả này vừa nằm trong dự liệu, lại vừa không. Lý Cẩm Dạ sợ nàng đau lòng, đang định an ủi đôi câu thì không ngờ Cao Ngọc Uyên lại mỉm cười: “Phương pháp này không biết ai nghĩ ra, tuy có phần mất mặt, nhưng cũng xem là một cách bảo toàn tính mạng.” Lý Cẩm Dạ thấp giọng: “Nếu nàng muốn tỷ ấy hoàn tục, ta cũng có cách.” Cao Ngọc Uyên lắc đầu: “Chờ phong ba qua đi hẵng tính, lúc này đang lúc gió bão, Long Trì Am lại thanh tịnh hơn.” “Vương gia, Tô thế tử còn có một câu muốn nhắn lại.” “Nói đi!” “Thánh thể bất an, thế tử bảo Vương gia nhất định phải sớm hồi kinh, phòng khi có bất trắc!” Nghe xong, Lý Cẩm Dạ và Cao Ngọc Uyên đồng loạt hít sâu một hơi. Tô Trường Sam biết rõ mục đích thực sự của Lý Cẩm Dạ khi Đến Nam Cương, nếu không có chuyện lớn, tuyệt đối sẽ không thúc giục người về. Bây giờ giục, tức là tình hình kinh thành không hề ổn. Trương Hư Hoài đã rời kinh thành nhiều ngày, bệnh tình của hoàng thượng thực sự đã đến mức nào thì Tô Trường Sam cũng không rõ, nhưng nhìn sâu xa thì ai cũng có thể thấy sự nguy hiểm. Cao Ngọc Uyên rõ ràng nhìn thấy nét mặt Lý Cẩm Dạ biến đổi, hắn dường như cắn nhẹ răng, đường nét mềm mại trên khuôn mặt đột nhiên trở nên sắc lạnh, bàn tay cũng lạnh dần. “Lý Cẩm Dạ, là phúc không phải họa, là họa tránh cũng không được. Dù kinh thành có biến đổi thế nào, chuyện giải độc vẫn là khẩn cấp nhất.” Cao Ngọc Uyên rút bàn tay nhỏ nhắn ra khỏi tay hắn: “Ta đi tìm Vu đồng ngay, xem có thể đẩy nhanh thời gian không.” Nói xong, nàng không chờ phản ứng của hắn, nhấc vạt áo, chạy vụt đi. “Chạy chậm thôi, đừng để ngã!” Lý Cẩm Dạ gọi với theo, ánh mắt dần lạnh lại: “Ở kinh còn tin tức gì nữa không?” Loạn Sơn thấp giọng: “Tô thế tử nói, hoàng thượng đã bảy ngày không lên triều.” Bảy ngày? Lý Cẩm Dạ nghe mà tim đập loạn nhịp
 ... Lúc này, người lo lắng không chỉ mình Lý Cẩm Dạ. Ở kinh thành xa xôi ngàn dặm, trái tim Tô Trường Sam còn đập mạnh hơn. Hoàng đế đã nhiều ngày không lâm triều, cấm vệ quân trong cung canh giữ nghiêm ngặt, không chút tin tức truyền ra, cả kinh đô chìm trong không khí nặng nề. Hoàng đế tuổi tác đã cao, dù chăm sóc tốt đến đâu cũng khó địch lại thời gian, lại thêm vụ phản loạn của Bình Vương, cú sốc không hề nhỏ, nếu như… Tô Trường Sam nghĩ đến khả năng đó mà đầu sắp nổ tung. Không có nội ứng trong cung, Lý Cẩm Dạ lại ở nơi xa xôi, ngay cả Trình Tiềm cũng đang bận thu dọn tàn cuộc ở Tây Bắc, bản thân hắn thì đơn độc, dù có mọc ngàn tay ngàn chân cũng khó lòng xoay chuyển tình thế! Hắn nhìn người đối diện, thở dài: “Tạ Dịch Vi à, ta thực sự sắp lo chết rồi!” Nghe câu nói này, Tạ Dịch Vi bất giác rùng mình, suy nghĩ một lúc rồi nói một câu an ủi: “Càng lúc thế này, càng không được loạn, có khi lại chỉ là một phen lo hão.” Tô Trường Sam nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, chỉ thiếu điều nhào lên bóp cổ. Chính mình sắp lo đến phát điên, mà Hắn vẫn thản nhiên nói “chỉ là lo hão.” Tạ Dịch Vi chẳng hề hay biết mình đang trên bờ vực nguy hiểm, bình thản nói: “Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu hoàng thượng có mệnh hệ gì, ai là người lo nhất?” “Ai?” Tô Trường Sam ngơ ngác. “Là Phúc Vương.” “Tại sao lại là y?” “Bình Vương ngã ngựa, y là đích tử duy nhất, lúc này không phải y lo nhất thì ai lo?” Tô Trường Sam cau mày suy nghĩ, mấy ngày nay Phúc Vương quả thực cũng dâng tấu xin được diện kiến hoàng thượng, nhưng hình như cũng chưa đến mức nóng vội. Suy nghĩ ấy khiến hắn cảm thấy đỡ căng thẳng phần nào, lúc này lại nghe Tạ Dịch Vi nói: “Vương gia không ở đây, ngươi chính là đại diện của Vương gia, có bao nhiêu đôi mắt trong kinh đều dõi theo ngươi. Ngươi mà rối lên, để người ta thấy chẳng hay chút nào.” Tô Trường Sam còn chưa kịp đáp lời.Tạ Dịch Vi dường như vừa trải qua một chuỗi suy nghĩ phức tạp, bỗng nhiên lại kiên quyết lật ngược lời nói vừa rồi: "Không gấp cũng không được, dễ khiến người ta nghi ngờ đấy!"Tô Trường Sam ngơ ngác: “Vậy xin hỏi Tạ tam gia, lúc này ta nên gấp hay không gấp đây?”Tạ Dịch Vi gãi đầu: "Phải biết linh hoạt, cần gấp thì gấp, không cần gấp thì giữ bình tĩnh."Tô Trường Sam bật cười vì tức, tiếp tục hỏi: "Vậy khi nào cần gấp, khi nào không?""Chuyện này…" Tạ Dịch Vi nhíu mày suy nghĩ, rồi đáp: "Trước mặt người khác thì tỏ ra sốt sắng, còn sau lưng thì giữ bình tĩnh. Trước mặt người khác là để họ thấy, còn lo lắng thực sự thì để trong lòng. Ta nghĩ, Tây Bắc vừa yên ổn, hoàng thượng không lâm triều, có lẽ đang bận lòng về việc xử lý Bình Vương. Dù sao cũng là con ruột của người, làm cha trước rồi mới đến vua mà!"Nghe đến đây, ánh mắt Tô Trường Sam dành cho Tạ Dịch Vi bỗng nhiên khác lạ. Vị tam gia có vẻ ngoài ngây ngô này thật ra lại rất thâm sâu, hiểu rõ đạo lý làm người!Nhìn lại bản thân, hắn tự trách mình lúc gặp chuyện lại thiếu đi sự bình tĩnh và phong độ của một thế tử.Tạ Dịch Vi ngập ngừng nhìn Tô Trường Sam, rồi thở dài: “So với chuyện hoàng thượng có lâm triều hay không, ta lại càng lo cho bệnh tình của vương gia.”“Tại sao?”Tạ Dịch Vi lắc đầu, khổ sở: “Nếu bệnh không chữa khỏi, thì cháu của ta sẽ thành quả phụ mất!”Tô Trường Sam nghe xong, những lời khen ngợi vừa nảy ra trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh.Đúng là không biết nói gì cho hợp lúc hợp cảnh!Hắn vì vương gia mà mất ngủ mấy tháng, ngày đêm lo lắng. Đằng này, Tạ Dịch Vi lại nói như đâm thẳng vào lòng hắn.“Thế tử gia?”“Hả?”Tạ Dịch Vi thở dài, giọng nhỏ nhẹ: “Cả cung trong cung ngoài đều đặt hy vọng vào ngài, ngài lo lắng cũng phải, quả thực là gánh nặng nặng nề.”Nghe vậy, Tô Trường Sam muốn ôm lấy hắn, vui mừng đến mức không biết làm sao, chàng trai này đúng là nói gì cũng vào lòng!