Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 384: Biến động trong kinh thành



 Lý Cẩm Dạ khởi hành vào giờ Dần, không từ biệt bất cứ ai, kể cả Cao Ngọc Uyên.Thanh Sơn cõng hắn l*n đ*nh núi, ngạc nhiên khi thấy Vu Đồng Sách Luân đã đứng chờ dưới gốc cây từ lâu.Thấy họ đến, Sách Luân lấy từ trong áo ra một loạt lọ sứ: “Trong này là thuốc bổ, mỗi ngày một viên, đủ cho ngươi dùng một năm.”Lý Cẩm Dạ hạ mình xuống, ôm quyền: “Đa tạ, thuốc này trị gì vậy?”“Cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.”Lý Cẩm Dạ vốn lòng sáng như gương, dù có muốn làm kẻ mù, giả ngây ngô hay vờ câm điếc, qua ánh nhìn của Sách Luân, hắn vẫn thấy rõ, tâm ý y ra sao, hắn cũng đoán chẳng sai một ly.Thuốc này đâu phải dành cho hắn, mà là để lại cho nàng, y sợ nàng phải chịu cảnh góa bụa.Khóe miệng hắn thoáng một nụ cười kỳ lạ: “Không cần, đợi ta cưới nàng rồi, tự khắc sẽ sống lâu thêm.”Gương mặt Sách Luân như bị đánh một cú đau điếng, khó chịu đanh lại, hồi lâu mới thốt lên: “Ngươi lấy nàng, chỉ tổ chết sớm mà thôi.”Lý Cẩm Dạ á khẩu, còn Trương Hư Hoài thì sắp cười đến phát điên.Sách Luân, người ít nói nhưng lời nào cũng đánh trúng tim gan, chắc là cố ý nhỉ! Đã không hợp ý thì tốt nhất nên sớm chia tay.Đoàn người rời khỏi núi lúc hoàng hôn, quân đội chờ sẵn liền dẫn họ ra khỏi rừng. Tới sáng hôm sau mới thật sự bước ra khỏi lãnh thổ Nam Cương. Họ nghỉ ngơi ngắn tại một thị trấn nhỏ, sau đó lại không ngừng tiến lên phía bắc, mãi hơn một tháng sau mới về đến kinh thành.Năm cũ đã qua từ lâu.Ở cổng bắc thành, Tô Trường Sam nóng ruột đi qua đi lại, cổ dài ra mấy phân, cuối cùng thấy đoàn quân từ quan đạo tiến đến, bèn vội lao tới.Xe ngựa dừng đột ngột, rèm vén lên, lộ ra hai khuôn mặt, một là gương mặt tươi cười của Lý Cẩm Dạ, một là khuôn mặt đen sì của Trương Hư Hoài.Dù là tươi cười hay đen sì, Tô Trường Sam cũng cảm thấy thân thuộc, vội quẳng cương ngựa, nhún chân nhảy vào trong xe.Trương Hư Hoài chẳng khách khí đạp ngay một cú: “Lên làm gì, đi cưỡi ngựa của ngươi đi.”Tô Trường Sam không nói, ôm chầm lấy hắn: “Trương Hư Hoài, ta nhớ ngươi quá!”Trương Hư Hoài bị câu nói này làm cho đỏ mặt.Ôm một cái rồi buông, Tô Trường Sam định làm như thế với Lý Cẩm Dạ thì bị hắn nhìn bằng ánh mắt khinh thường.Mặc hắn ghét bỏ, Tô Trường Sam cứ ôm lấy, tay còn tranh thủ sờ sờ xương hắn vài cái: “Gầy thì gầy, nhưng trông chắc chắn hơn trước, chuyến đi này sao rồi?”Lý Cẩm Dạ không nhịn được mỉm cười: “Thu hoạch lớn.”“Sao hắn lại cười thế kia?” Tô Trường Sam quay sang hỏi Trương Hư Hoài, mặt đầy kinh ngạc.Trương Hư Hoài mỉa mai: “Bắt được vợ, kéo dài mười năm tuổi thọ, không cười sao được?”“Ngươi đó!” Tô Trường Sam vung một cú đấm vào ngực hắn, tới nơi lại giảm lực, mắt hơi đỏ lên: “Phải mời rượu đấy!”“Ngươi muốn thế nào cũng được.”Tô Trường Sam cố ý cười ranh mãnh: “Kể cả mời cả vị tổ tông ấy à?”Ai cũng hiểu “tổ tông” là ai.Trương Hư Hoài trợn mắt nhìn Tô Trường Sam, thầm nghĩ: ngươi chán sống rồi chắc?“Nàng là Vương phi tương lai của An vương, ngươi định thế nào đây?”“Chà, đã thành Vương phi rồi cơ à, tiến triển nhanh thật, mà chẳng phải trước đây ai đó không thèm đếm xỉa gì sao…” Tô Trường Sam cố tình chọc ngoáy.Lý Cẩm Dạ mím đôi môi khô khốc, chỉ vào Tô Trường Sam, ánh mắt cảnh cáo.Tô Trường Sam chẳng sợ chút nào, lấy từ trong ngực ra một tập ngân phiếu dày: “Đây, của hồi môn cho Vương phi nhà ngươi, đều là của ngươi, cầm lấy đi.”Trương Hư Hoài giật lấy, đếm một lượt, kinh ngạc hỏi: “Ở đâu ra thế?”“Tiền bán lương thực.” Tô Trường Sam cười nhạt: “Nàng sẵn sàng dốc hết tài sản vì ngươi, ta lại chẳng nỡ để tiền và người đều mất.”Ánh mắt Lý Cẩm Dạ dịu đi, nhìn Tô Trường Sam bằng ánh mắt tán thưởng, khiến hắn toát mồ hôi lạnh
Trong bụng thầm nghĩ: Một trận chiến Tây Bắc, không tạo ra Chiến Thần mà lại tạo ra một kẻ si tình, đáng sợ thật!Trương Hư Hoài thấy hai người mắt đưa mày lại, không kiên nhẫn nói: “Kinh thành ra sao rồi?”“Nói ra dài lắm.” Tô Trường Sam lấy lại vẻ nghiêm túc: “Đi vừa đi vừa nói.”*Tình thế kinh thành trong hai tháng qua thay đổi long trời lở đất.Hoàng đế đổ bệnh, Phúc vương chấp chính. Trong thời gian ngắn, họ Lục đã có hơn chục người thân cận được đưa vào lục bộ.Được hưởng nhờ người đắc thế, Lục gia của Hoàng hậu nhanh chóng trở thành thế lực lớn trong triều đình.Vụ phản loạn của Bình vương bị Đại Lý Tự điều tra, kéo theo biết bao người. Những ai từng thân thiết với Bình vương đều chẳng có kết cục tốt, người thì bị xử tử, người thì lưu đày.Phủ Vĩnh An hầu cũng không thoát khỏi thanh trừng. Lão hầu gia và phu nhân tự vẫn, tước vị bị tước, gia sản bị tịch thu, cả phủ mấy trăm người đều bị giam vào ngục.Con rể Trần gia, Trần Hải, bị tước mũ ô sa, con trai Trần Thanh Diễm bị đuổi khỏi Hàn Lâm Viện. May thay, tính mạng cả nhà vẫn còn được bảo toàn.Ngoài Bình vương, một số quan viên trong Binh bộ dính líu vụ quân lương, bao gồm cả Binh bộ thượng thư, đều bị tịch thu tài sản và bỏ tù.“Chu Khải Hành sao rồi?” Lý Cẩm Dạ hỏi: “Chuyện quân lương hắn cũng dính líu.”“Hắn…”Tô Trường Sam cười nhạt: “Con trai hắn đã cưới công chúa, cho dù có quyền lợi đi nữa cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu hắn. Nhưng Hoàng thượng đã lâu không lên triều, hắn coi như cũng thất sủng rồi.”Lý Cẩm Dạ nheo mắt: “Nhiều vị trí bỏ trống như thế, Phúc Vương chỉ sắp xếp được mười mấy người Lục gia, còn các vị trí khác thì sao?”“Ngươi không thấy ít à? Bụng dạ họ không nhỏ đâu, đều là vị trí quan trọng, tiền bạc sau này khỏi lo thiếu.”Tô Trường Sam hạ giọng hơn: “Lợi dụng thời cơ rối ren, ta cũng đã sắp xếp vài người của chúng ta vào. Yên tâm, đều rất chắc chắn.”Lý Cẩm Dạ vỗ vai hắn: “Một mình ở kinh, vất vả cho ngươi rồi.”Tô Trường Sam bỗng lặng đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cả hai.“Không chỉ vất vả, ta gần như sắp suy sụp. Những ngày đại quân bao vây kinh thành, ngươi biết ta vượt qua thế nào không? Mỗi đêm mở mắt đến sáng. Ta còn lén đi đến chùa Diên Cổ vài lần, cầu nguyện và quyên không ít tiền cho hai ngươi." Tô Trường Sam cười chua chát: “Giờ ta mới hiểu vì sao hương khói chùa ấy lại thịnh, con người đến khi bất lực cũng chỉ còn cách cầu thần bái Phật.”Lý Cẩm Dạ nghe, gương mặt điềm tĩnh cuối cùng cũng dấy lên một chút biểu cảm.Trương Hư Hoài bên cạnh thở dài, chen vào: “Ngươi còn có thần Phật để cầu, ta thì suýt quỳ xuống lạy tô tông nhà mình rồi, nếu ta sớm mà chết đi thì cũng là bị tổ tông hù chết.”Lý Cẩm Dạ nhìn cả hai, chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nắm tay mỗi người.Có những lời không cần nói, nói ra lại mất đi chân thành.Cuộc đời có thể lấy đi của hắn rất nhiều, nhưng bù lại cũng ban cho hắn không ít, như hai người huynh đệ thân thiết này.