"Nhìn xem biểu cảm của các ngươi kìa?"Tô Trường Sam cười nhạt: "Giả như ta thật sự có ý với hắn, chẳng phải các ngươi đều bị dọa chết sao?"Nghe vậy, Trương Hư Hoài thở phào nhẹ nhõm: "Nói năng cho rõ ràng vào, người yếu tim thật sự sẽ bị ngươi hù chết đấy.""Bị dọa chết cũng tốt, đỡ phải gây họa cho ta!" Ngay sau đó, hắn đổi giọng, gắt gỏng: "Uống rượu với các ngươi thật chán, đến rượu cũng uống không trôi. Ta thà đến Di Hồng viện uống còn hơn."Trương Hư Hoài cười hì hì: "Đừng đi mà, chẳng phải đã nói uống đến say mới về sao?""Say với ngươi làm gì, không sờ được cũng không cắn được, mất hết hứng!"Tô Trường Sam thẳng bước ra ngoài, không thèm ngoảnh lại. Đi đến cổng viện, vẻ mặt hắn dần sụp xuống.Ánh đèn lồng đỏ chiếu xuống, nửa người hắn nằm trong ánh sáng, nửa còn lại khuất trong bóng tối, gương mặt tái nhợt đến đáng sợ.Nếu người ấy biết thì sao?Tô Trường Sam không dám nghĩ tiếp. Hắn nhếch môi cười, nụ cười tràn ngập vẻ hoang vu.Trương Hư Hoài đặt tay lên môi, ho nhẹ vài tiếng rồi nói: "Ta xem qua thân thể ngươi rồi, cũng không có vấn đề lớn, nhưng cần cẩn thận chút."Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười, che giấu sự căng thẳng trong lòng."Giờ cũng không còn sớm, chúng ta giải tán sớm đi thôi, mai còn phải dậy sớm nữa."Trương Hư Hoài đứng lên, đôi mày hơi nhướng lên, tay sờ trong ngực, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, ném vào lòng Lý Cẩm Dạ: "Cẩn trọng vẫn hơn!”Lý Cẩm Dạ giật mình, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc trong thoáng chốc.Trương Hư Hoài vờ như không nhìn thấy, nhanh chóng chuồn đi.Là đàn ông, ai chẳng sĩ diện. Nếu chẳng may, ta nói là nếu thôi… thì cũng coi như có đường lui!Trương Hư Hoài vừa đi vừa thầm nghĩ: Lý Cẩm Dạ, ngươi không cần cảm ơn ta đâu, ai bảo chúng ta là huynh đệ cùng hoạn nạn chứ!Lý Cẩm Dạ cầm chiếc bình, cảm xúc phức tạp đến nỗi không biết nên cười hay giận. Hắn ngẩn người một lúc rồi từ tốn gọi: "Thanh Sơn?""Dạ?""Thứ này, thưởng cho ngươi. Gia không cần dùng."Chiếc bình vẽ thành một đường cong trên không trung, rơi gọn trong tay Thanh Sơn.Lý Cẩm Dạ ho khan, phất tay áo rời đi, để lại Thanh Sơn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, lẩm bẩm: "Thê tử của ta còn đang ở đâu không biết mà!”*Trời chưa sáng, La ma ma đã lay Cao Ngọc Uyên dậy.Rửa mặt xong, Thanh Nhi mang lên một bát cháo nóng cùng một lồng bánh bao thủy tinh.Cao Ngọc Uyên còn chưa tỉnh hẳn, đầu gật gù, chẳng muốn ăn chút nào.La ma ma hiểu rõ, biết thành thân là chuyện hao sức, không ăn no thì lấy đâu sức mà chịu cả ngày dài, huống hồ lễ nghi ở vương phủ còn phức tạp hơn các gia đình giàu có bình thường.Khuyên trái dỗ phải, cuối cùng nàng cũng ăn được nửa bát cháo. Như Dung và Cúc Sinh bưng chậu nước đến giúp nàng rửa mặt.Cô dâu mới phải được “toàn phúc phu nhân” khai diện.Cao Ngọc Uyên không người thân thích, trong phủ làm gì có ai phù hợp. Nàng tính để La ma ma làm, nhưng Tạ Dịch Vi nhất quyết không đồng ý, cầu xin bạn cũ ở Hàn Lâm viện mới mời được Trần phu nhân.Trần phu nhân có đủ con trai con gái, cha mẹ khỏe mạnh, vợ chồng hòa thuận, sống sung túc, đúng chuẩn " toàn phúc".Đây là lần đầu tiên Trần phu nhân khai diện cho người khác, tay run run, khiến Cao Ngọc Uyên không nhịn được nháy mắt ra hiệu: Làm cho có lệ thôi, nhẹ tay chút cho cả hai thoải mái.Nhưng Trần phu nhân không hề để ý, tay bà càng nhanh hơn.Mọi thứ có thể qua loa, nhưng việc khai diện không thể. Nếu không, danh xưng " toàn phúc phu nhân" chẳng phải mất giá sao?Khai diện xong, La ma ma cười tươi đưa bà một bao lì xì lớn. Trần phu nhân vừa nhận vừa cười: "Cả đời ta đây lần đầu tiên được thấy tân nương đẹp như vậy, thật sự không dời mắt nổi."Tân nương không cần nói nhiều, chỉ nhẹ cúi đầu là đủ.Thanh Nha, Thu Phong, và A Bảo thay nhau giúp Cao Ngọc Uyên mặc đồ.Là vương phi, nàng khoác trên mình bộ áo cưới được nội vụ phủ tỉ mỉ may từng đường kim mũi chỉ, khác xa đồ cưới thông thường.Từng lớp từng lớp trang phục nặng nề phủ lên người, Cao Ngọc Uyên bị siết chặt đến nghẹt thở. Chưa kịp than, chiếc mũ đội đầu đã được đặt lên, nặng trĩu như đè cả chục cân lên cổ nàng. Đã vậy, La ma ma còn cẩn thận gắn thêm trâm ngọc và phụ kiện.Khi cây trâm cuối cùng được cài lên, cả căn phòng im phăng phắc.Cao Ngọc Uyên nhận chiếc gương đồng từ tay A Bảo, chỉ liếc qua đã bị bóng hình trong gương làm cho sửng sốt.Đôi mắt sáng, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ thắm…Nàng biết mình vốn xinh đẹp, nhưng dáng vẻ này quả thực vượt xa tưởng tượng.La ma ma không kìm được, nghẹn ngào: "Tiểu thư thật giống nương nương
Quý phi nương nương ơi, người trên trời linh thiêng, hãy phù hộ tiểu thư bình an hạnh phúc, cùng vương gia ân ái đến bạc đầu."Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, trời cũng đã sáng hẳn. Lúc này, đoàn rước dâu từ phủ Thân Vương đã đến trước cổng Cao phủ, tiếng kèn rộn ràng vang lên như đang giục tân nương mau rời khỏi nhà mẹ đẻ.Người ta dìu Ngọc Uyên vào đại sảnh.Trên ghế chủ tọa trong sảnh, hai người ngồi hai bên trái phải: bên trái là Tam thúc Tạ Dịch Vi, bên phải là sư phụ Trương Hư Hoài.Cả hai đều nhìn Ngọc Uyên bước tới với muôn vàn cảm xúc đan xen, nhất là Tạ Dịch Vi, nước mắt không sao ngăn được, người còn chưa kịp đến gần, tay áo đã ướt gần nửa vì khóc.Ngọc Uyên trong lòng cũng nghẹn ngào khó tả.Thứ nhất, hai chiếc ghế kia, vốn dĩ nên là chỗ của cha và mẹ nàng.Thứ hai, suốt những năm qua, nàng và tam thúc nương tựa vào nhau mà sống. Giờ phải rời xa hắn, tuy khoảng cách chẳng là bao, nhưng trong lòng vẫn không khỏi vương vấn.Dẫu vậy, Cao Ngọc Uyên đã quen nhìn cảnh sinh ly tử biệt. Nàng mỉm cười, bước lên phía trước quỳ xuống, từ tốn dâng ba lạy.Tam thúc chỉ là nỗi lo âu trong lòng nàng, còn người ấy… lại là dòng máu chảy trong tim nàng.Tạ Dịch Vi lặng lẽ nhận lấy ba lạy của nàng. Hắn mở miệng định nói vài lời chúc phúc, nhưng ngẫm lại, những lời cần nói đã nói hết, đành cúi xuống đỡ nàng dậy.Hắn khom lưng, ngồi xổm xuống trước mặt Cao Ngọc Uyên.Cao Ngọc Uyên hơi nghiêng người, dựa vững vào hắn."Tân nương tử… khởi hành!"Theo tiếng hô vang của quan chủ lễ, Tạ Dịch Vi nâng nàng lên, bước qua bậc cửa, ra khỏi viện.Ngoài viện, Lý Cẩm Dạ khoác bộ trường bào đỏ rực, đứng thẳng giữa gió, khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Cao Ngọc Uyên.Cao Ngọc Uyên cảm thấy ánh nhìn ấy ấy hướng thẳng về phía mình, bèn vén một góc tấm khăn đỏ.Bốn mắt chạm nhau, mọi thứ trước mắt dần tan biến, hóa thành một mảng hư vô trắng xóa. Giữa trời đất mênh mông, chỉ còn người trước mắt là thực, là thấy được, là nghe được.Cả tâm trí lẫn linh hồn hai người đều trống rỗng, những giọt nước mắt nóng hổi không thể kiềm chế mà trào ra. Cổ họng nghẹn lại, từng cơn co thắt khiến cả hai khó thở.Những giọt nước mắt lạnh giá lăn dài trên gương mặt, Lý Cẩm Dạ không buồn lau đi. Chỉ trong khoảnh khắc này, hắn mới thực sự cảm nhận được rằng những nỗi khổ, nỗi đau, những vết thương trong quá khứ đều đáng giá.Chỉ bởi vì, hắn đã gặp được nàng!Cao Ngọc Uyên buông tấm khăn đỏ xuống, hình bóng người ấy bị ngăn lại ngoài lớp lụa mỏng, nhưng nàng vẫn có thể hình dung rõ ràng.Mái tóc đen nhánh, đôi mày kiếm, làn môi mỏng…Một nụ cười thoáng hiện trên môi nàng.Nàng thầm nghĩ: Lý Cẩm Dạ, mười năm tới, ta nhất định sẽ để mỗi ngày của chàng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc!---Chú thích: 1. “Khai diện” là một dấu mốc, đánh dấu sự chuyển biến của người con gái từ thiếu nữ thành phụ nhân. Một khi đã “khai diện” thì cũng đồng nghĩa với việc chính thức trở thành phụ nữ, không còn được gọi là “cô nương” nữa. Trong hôn lễ xưa, “khai diện” là một bước rất quan trọng. Một người phụ nữ cả đời chỉ “khai diện” một lần duy nhất, và việc này tượng trưng cho sự kết hôn.Vào sáng ngày thành hôn, sau khi tân nương rửa mặt chải tóc xong, nhà gái sẽ mời một “toàn phúc phụ nhân” đến để làm nghi lễ khai diện cho cô dâu.Tiêu chuẩn để trở thành “toàn phúc phụ nhân” rất khắt khe, phải là người có cha mẹ và cha mẹ chồng đều còn sống, con trai con gái đủ cả, vợ chồng ân ái hòa thuận. Bà ấy sẽ dùng chỉ bông hoặc đồng tiền để khai diện cho tân nương. Trước tiên, sẽ bôi một lớp phấn thơm lên mặt và hai bên tóc mai, sau đó dùng sợi chỉ kéo qua kéo lại trên da mặt để tẩy đi những sợi lông măng và tóc thừa hai bên tóc mai. Những người có kinh nghiệm thao tác rất nhanh, nhưng quá trình này thường khá đau, phần lớn các cô dâu đều rơi nước mắt vì đau khi làm lễ khai diện.Sau khi khai diện xong, lông tơ trên mặt biến mất, tóc mai được tỉa tót gọn gàng, khiến khuôn mặt trở nên tươi tắn, làn da mịn màng như ngọc. Sau đó, “toàn phúc phu nhân” sẽ búi tóc cho cô dâu, tượng trưng rằng nàng từ nay đã không còn là thiếu nữ nữa, mà đã trở thành vợ người ta. Ngay cả vị trí ngồi khi khai diện cũng rất quan trọng, không thể tùy tiện ngồi đại.Bởi vì khai diện không chỉ là một cách làm đẹp, mà còn là một nghi lễ cầu phúc. Khi khai diện, tân nương nhất định phải ngồi quay mặt về hướng nam, lưng về hướng bắc, tuyệt đối không được ngồi quay về hướng tây, đó là điều rất kiêng kỵ.