Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 460: Người đàn bà không sợ trời đất



Cao Ngọc Uyên đứng chờ trước cửa chính của hoa sảnh, từ xa đã nhìn thấy đội cấm vệ quân đến gần. Nàng ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng. 

“Vương phi, thanh đoản đao này, chúng thần tạm thời phải thu giữ.” 

Cao Ngọc Uyên bật cười khẩy: “Đây là vật gia truyền của tổ tiên Cao gia. Các ngươi có thể tạm giữ, nhưng nếu làm mất, ta sẽ lấy mạng cả nhà các ngươi.” 

Tên cấm vệ quân bị ánh mắt sắc như dao của nàng làm cho kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ: Người đàn bà này, đúng là thứ dữ. 

Cao Ngọc Uyên chẳng buồn quan tâm đến nét mặt sợ sệt của hắn, ánh mắt lướt qua, nhìn về phía Loạn Sơn: “Người đâu, trói Lục trắc phi và con tiện tỳ kia lại!” 

Loạn Sơn nhíu mày: “Vương phi?” 

Nụ cười lạnh lẽo của Cao Ngọc Uyên càng thêm dữ tợn: “Phủ An Thân Vương bị người ta ức h**p đến mức này, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ ta làm vương phi chỉ để làm cảnh sao? Lý Cẩm Hiên dám ra tay ngày mồng một, ta dám đáp trả ngày rằm. Ta muốn hỏi hắn xem, thiên hạ sắp thuộc về hắn rồi, còn muốn gì nữa đây? Cái gọi là huynh đệ thủ túc, cái gọi là tình thân máu mủ, đều chỉ là lời nói dối hay sao?” 

“Rõ!” 

Cao Ngọc Uyên vén tà váy, rút thẳng thanh trường đao từ thắt lưng của một thị vệ, sải bước ra ngoài. 

Giang Phong và Vệ Ôn thấy vậy cũng lập tức cầm đao theo sau. 

Cảnh tượng này khiến đám cấm vệ quân đứng chết lặng, không tin nổi vào mắt mình: “An Thân Vương phi muốn làm gì? Định kéo quân đến đập phá phủ Phúc Vương à?” 

Toang rồi, toang thật rồi!

Tên dẫn đầu đội cấm vệ quân vội nhét đoản đao vào trong áo, co chân chạy như bay về cung để báo tin. 

Lão quản gia nhìn thấy đội cấm vệ quân rút đi, bèn cố gắng chạy theo con đường nhỏ, chặn trước mặt Cao Ngọc Uyên. 

“Vương phi, ngàn vạn lần đừng nóng vội, chuyện này…” 

“Lão quản gia!” 

Đôi mắt Cao Ngọc Uyên như sắp nhỏ máu, giọng nàng lạnh buốt: “Đời này kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ kẻ liều, kẻ liều sợ kẻ không cần mạng. Ta không làm lớn chuyện, thì hôm nay tính mạng của vương gia nhà ngươi khó bảo toàn.” 

Lão quản gia trầm mặt, giọng cứng cỏi: “Ta sẽ đi cùng vương phi.” 

“Không cần! Từ giờ trở đi, lệnh cho thị vệ canh giữ bốn cổng vương phủ, không ai được phép ra ngoài!” 

Lão quản gia nghe vậy, lòng bất an, mắt giật liên hồi, nhưng vẫn cắn răng đáp: “Vương phi yên tâm!” 

“Vương gia! Vương gia! Nguy rồi, An Thân Vương phi… Vương phi dẫn người phá đến đây rồi!” 

“Cái gì?” 

Lý Cẩm Hiên dừng chuỗi hạt trong tay, sắc mặt tối sầm, đứng dậy chắp tay sau lưng, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Đưa bao nhiêu người? Gồm những ai?” 

“Bẩm vương gia, tổng cộng chỉ có năm, sáu người. Còn mang theo hai người bị trói.” 

“Ai bị trói?” 

“Người bị trói là Lục trắc phi và nha hoàn thân cận của nàng ta, tên là Hương Chi.” 

Mặt Lý Cẩm Hiên lập tức đanh lại, gân xanh trên thái dương giật giật: “Con đàn bà điên này, nàng ta muốn làm gì?” 

Tên thuộc hạ co rúm lại, giọng run run: “Vương phi nói, muốn tìm vương gia để đòi công đạo.” 

Lý Cẩm Hiên chỉ thấy đầu óc như muốn nổ tung, gằn từng chữ: “Đồ điên! Đồ điên! Đuổi nàng ta ra ngoài ngay cho ta!” 

“Vương gia… nàng ấy không vào phủ. Hiện đang đứng trước cửa phủ…” 

Lý Cẩm Hiên chỉ thấy chân tay bủn rủn, sắc mặt như tro tàn. 

Trò chơi quyền mưu là sáng nịnh tối đâm, ai mà chẳng có chút mâu thuẫn, nhưng đều giữ bề ngoài tươi cười.

Ngươi đánh ta một quyền, ta trả lại một cước. Ngươi cắn ta một miếng, ta đâm ngươi một nhát. Chỉ khi đến bước đường cùng mới lật ngửa con bài. 

Nhưng người đàn bà này? Quy tắc, lễ nghi trong mắt nàng đều là phân chó! Nàng chẳng ngại đứng trước thiên hạ gào lên: “Lý Cẩm Hiên, ngươi đánh chồng ta, nhà ta đắc tội gì với ngươi? Có phải ngươi muốn làm hoàng đế, nên thấy chồng ta cản đường ngươi không?” 

Cách làm như đàn bà chợ búa này, vừa mất lý lẽ, vừa khiến người ta e ngại. 

Lý Cẩm Hiên chỉ thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nếu chuyện này truyền đến tai hoàng thượng, chẳng phải bao nhiêu công sức trước đây đều đổ sông đổ biển sao? 

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? 

Lý Cẩm Hiên tức giận quay sang hét vào mặt đám mưu sĩ: “Mau nghĩ cách cho ta!” 

Nhưng những kẻ giỏi mưu kế trong bóng tối lại không có lấy một ai đối phó nổi “người đàn bà điên” này. 

Lúc ấy, một thị vệ hớt hải chạy vào: “Vương… vương gia! An Thân Vương phi đang đứng ngoài cửa… mắng! Nói… nói phủ chúng ta ngoài hai con sư tử đá, chẳng còn thứ gì sạch sẽ. Còn nói… nói vương gia là đồ rùa rụt đầu, có gan đặt người trong phủ An Thân Vương, nhưng không dám nhận. Rồi nguyền rủa vương gia kiếp sau đầu thai làm con rùa đen.” 

Lý Cẩm Hiên tức đến mức suýt nổ tung, nhấc chân tung một cú đá thẳng vào tên thị vệ trước mặt: “Ta, ta muốn g**t ch*t ả!” 

“Vương gia, vương gia… bớt giận, bớt giận!” 

Mấy mưu sĩ xung quanh vội vàng xông lên giữ chặt lấy hắn. 

Gương mặt Lý Cẩm Hiên đỏ bừng như gan lợn, toàn thân như bị rút sạch sức lực, giọng đầy căm phẫn: “Con đàn bà ấy, đúng là dám làm liều đến vậy!” 

“ 

Trước cổng phủ Phúc Vương. 

Hai tay Cao Ngọc Uyên chống nạnh, ngực phập phồng, ngón tay chỉ thẳng vào cổng phụ của phủ Phúc Vương, xả một tràng mắng kéo dài đúng một tuần trà. 

“Trời ơi, đây là An Thân Vương phi sao? Còn không bằng một mụ đàn bà chợ búa!” 

“An Thân Vương đúng là mắt mù rồi, sao lại cưới một người như thế!” 

“Em dâu đến cãi nhau với anh chồng, hiếm có, hiếm có thật.” 

“Đó là vì anh chồng cài người vào phủ của em trai, lại bị bắt tại trận, nhìn kìa, người cũng đã bị trói mang đến rồi.” 

“Tặc tặc, lần này là xé toạc mặt mũi nhau ra rồi!” 

Giang Phong nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt không đổi, chỉ lặng lẽ di chuyển một bước, chắn phần lớn ánh mắt soi mói về phía vương phi. 

Cao Ngọc Uyên nhận ra, ngẩng đầu, chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán, mỉm cười nói: “Ngươi không cần phải lo ta khó xử, ta chẳng bận tâm chút nào. Mắng một trận, trong lòng thật sảng khoái.” 

“Tiểu thư, miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ.” 

Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Dao kề trên cổ, ta còn bận tâm miệng lưỡi thế gian thì sống làm gì? Không có nữ nhân nào không coi trọng danh tiết, nhưng đứng trước sinh tử, danh tiết chỉ là thứ vớ vẩn.” 

“Ta chỉ quan tâm Lý Cẩm Dạ nghĩ thế nào về ta. Người khác, chẳng liên quan gì đến ta!” 

Dứt lời, nàng bước đến trước mặt Lục Trắc Phi, giơ tay tát mạnh một cái. 

“Người ta thường nói gả gà theo gà, gả chó theo chó. Vương gia đối xử với ngươi không tồi, áo ngươi mặc, trang sức ngươi đeo, cái nào không phải do vương gia ban cho? Ngươi không nhớ ơn vương gia cũng được, nhưng lại dám gửi tin tức cho Lục phủ, cho phủ Phúc Vương. Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?” 

Nói đến đây, mắt Cao Ngọc Uyên đỏ hoe: “Nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, ngươi nghĩ người của Lục phủ, phủ Phúc Vương sẽ giang tay cứu ngươi sao? Đúng là mơ tưởng viển vông. Họ sẽ là người đầu tiên muốn ngươi chết. Tại sao ư? Vì chỉ khi người chết mới không tiết lộ bí mật.” 

Giang Phong nhìn tiểu thư của mình, bỗng ngây người ra như khúc gỗ. 

Hắn thầm nghĩ: “Tiểu thư à, nếu có một ngày người cũng đứng giữa ranh giới sinh tử, ta nhất định sẽ mặc chiến giáp, bỏ lại tất cả, liều mình mở đường cho người.” 

Trong thâm cung, tiếng trống canh vang vọng. 

Nội điện thư phòng, không khí im lặng đến ngột ngạt. 

Trên long án, một con dao găm nạm bảo thạch yên lặng nằm đó, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao không thể nào so được với sự lạnh lùng trong đôi mắt của Bảo Càn Đế.