Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 469: Ngươi có phải tỷ tỷ của ta không



Tạ Ngọc Thanh lau nước mắt, giọng đầy uất ức: “Muội muội, để tỷ nói một lời đụng chạm lòng người, mẫu thân ta nếu thật sự muốn xử lý đứa bé trong bụng nàng ta, có vô số cách thần không biết quỷ không hay, nào cần phải ra tay vào thức ăn. Điều này rõ ràng là oan cho mẫu thân ta!” 

Cao Ngọc Uyên liếc nhìn La ma ma, bà lập tức lên tiếng: “Ý của đại tiểu thư là…” 

“Chắc chắn là Mẫn di nương kia vừa ăn cắp vừa la làng, tự biên tự diễn một màn kịch xuất sắc. Ngoài ả ra, trong đại phòng của Tạ gia còn ai vào đây nữa?” 

Cao Ngọc Uyên hỏi lại, giọng bình tĩnh: “Nếu đã yên ổn, sao tự dưng phải dựng nên một màn kịch này?” 

“Còn không rõ sao!” Tạ Ngọc Thanh nhếch môi cười nhạt: “Mẫu thân ta sống chết không chịu mở lời, ả ta chẳng thể đường đường chính chính mà qua mặt, vậy thì dù đứa bé có sinh ra cũng chỉ là một đứa con hoang.” 

Cao Ngọc Uyên nhíu mày, giọng trầm xuống: “Tỷ nói vậy, có bằng chứng gì không?” 

Tạ Ngọc Thanh khựng lại, nàng ngập ngừng, chẳng biết đáp sao. Chuyện này không cần chứng cứ, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay. 

Thấy nàng im lặng, Cao Ngọc Uyên lắc đầu, giọng pha chút bất lực: “Một là không có bằng chứng, hai, chuyện này đã công khai, vậy tỷ tìm đến ta là có tính toán gì?” 

“Ta…” 

Tạ Ngọc Thanh nghẹn lời, vội lấy khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Muội muội, tỷ tỷ đây chẳng có ý gì khác, chỉ muốn muội nể tình xưa nghĩa cũ, giúp mẫu thân ta khám bệnh. Đại tẩu sắp đến ngày sinh, phụ thân thì để hết tâm tư lên ả nữ nhân đó. Ta là con gái đã xuất giá, không tiện nhúng tay vào chuyện trong nhà. Chỉ khi mẫu thân khỏe lại mới có thể lo liệu mọi việc trong phủ.” 

Cao Ngọc Uyên trầm mặc hồi lâu, chẳng nói gì. 

Mắt Tạ Ngọc Thanh đỏ hoe, khẩn thiết van nài: “Muội muội, coi như tỷ cầu xin muội.” 

Nói xong, nàng đứng dậy, định quỳ xuống. La ma ma nhanh tay lẹ mắt, bước tới đỡ nàng lại: “Đại tiểu thư, ngàn vạn lần không được làm vậy. Xin để tiểu thư nhà ta suy nghĩ thêm. Thân phận của tiểu thư không tầm thường, không thể tùy tiện qua lại với người khác.” 

“Lang trung ngoài kia không phải không mời được, chỉ là mẫu thân ta có khúc mắc trong lòng, ai nói cũng không nghe. Chỉ có lời muội, bà mới chịu tin. Vì vậy ta mới mặt dày cầu xin muội.” 

“Thôi được!” 

Cao Ngọc Uyên thở dài: “Tỷ về trước đi. Ngày mai ta sẽ qua, nhưng đi bằng cửa nhỏ, không được kinh động bất kỳ ai.” 

Tạ Ngọc Thanh nghe vậy thì mừng rỡ, cảm tạ rối rít. Sau khi ngồi thêm chốc lát, nàng cáo từ ra về. 

Khi bước ra cửa hông, vừa hay gặp Tạ Dịch Vi vừa đi chầu về. Hai người bất ngờ chạm mặt, đều sững sờ nhìn nhau. 

Tạ Ngọc Thanh vội bước lên hành lễ. Tạ Dịch Vi hờ hững đáp lại một tiếng rồi rời đi, chẳng buồn nói thêm lời nào. 

Tạ Dịch Vi đợi nàng đi xa, lập tức rảo bước đến viện của Cao Ngọc Uyên. 

Cao Ngọc Uyên kể lại ý định của đại tỷ từ đầu đến cuối. Nghe xong, sắc mặt Tạ Dịch Vi tái mét, gằn giọng: “Phủ ấy loạn như vậy, con tốt nhất không nên đến. Hơn nữa, con nghĩ con khuyên là có ích sao?” 

“Ý của tam thúc là…” 

Tạ Dịch Vi hậm hực: “Ta không có ý gì cả, chỉ muốn nhắc con một câu: ‘Giàu ở núi sâu còn có người thân xa, nghèo giữa phố chợ chẳng ai ngó ngàng.’ Làm việc gì cũng nên cẩn trọng, đừng để bị người ta lợi dụng.” 

Nghe lời tam thúc nói, Cao Ngọc Uyên chẳng những không giận mà lại còn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ. 

Tam thúc là người chỉ biết đọc sách thánh hiền, không giỏi giao thiệp, càng không bận tâm đến âm mưu hay kế hoạch. Hắn là người ngay thẳng đến cực điểm. Nay lại biết thận trọng, biết suy tính trước sau, đó quả là một tín hiệu tốt. 

*

Hôm sau.

Cao Ngọc Uyên được Giang Phong và Vệ Ôn hộ tống, lặng lẽ vào Tạ phủ qua cửa nhỏ. 

Tạ Ngọc Thanh và phu quân, cùng với vợ chồng Tạ Thừa Quân, đã chờ sẵn ở cửa. Khi thấy nàng đến, họ cùng bước tới chào đón. 

“Cao Ngọc Uyên cau mày. Hôm qua nàng đã dặn không được kinh động bất kỳ ai, sao hôm nay lại thành ra như thế này?” 

Nhất là Quản thị, bụng đã to đến không thể to hơn, được hai nha hoàn dìu đi, mỗi bước chân, bụng lại rung rung như muốn báo hiệu ngày sinh gần kề. 

“Đại ca đưa đại tẩu về phòng nghỉ ngơi đi. Gần lâm bồn rồi, ra ngoài nhiều không tốt đâu.” 

Tạ Thừa Quân do dự một chút, Quản thị thấy vậy, bèn cười nói: “Muội muội hiểu cho tẩu, tẩu không ở lại làm phiền nữa. Nhưng đại ca của muội thường nhắc đến muội, đã lâu hai huynh muội không gặp, để huynh ấy ở lại trò chuyện với muội một lúc đi.” 

Lời này nghe hợp tình hợp lý, Cao Ngọc Uyên gật đầu đồng ý.

*

Một đoàn người tiến vào viện của Cố thị. Nha hoàn từ sớm đã chờ sẵn ở cửa, thấy mọi người đến bèn vội vàng vén rèm mời vào. 

Cao Ngọc Uyên bước vào, đi thẳng đến bên giường Cố thị. 

Người nằm trên giường sắc mặt tuy b*nh h**n, nhưng tinh thần có vẻ vẫn ổn. Cao Ngọc Uyên bắt mạch qua loa, trong lòng đã hiểu rõ, khám bệnh chẳng qua chỉ là cái cớ.  

Quả nhiên, Cố thị lập tức đuổi hết người ra ngoài, kéo tay nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Vương phi, ta, ta oan uổng lắm, ngươi phải làm chủ cho ta!” 

Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Đại bá mẫu, chuyện trong Tạ phủ, ta không thể quản, cũng không muốn quản. Bà gả vào đây bao năm, bao sóng gió cũng trải qua rồi, chẳng lẽ lại không đấu lại một tiểu thiếp như Mẫn thị sao?” 

“Ta…” 

“Hôm nay ta đến đây chỉ để xem bệnh. Bệnh của bá mẫu là do uất ức tích tụ mà ra, uống ít thuốc thanh nhiệt là khỏi. Để ta ra ngoài kê đơn cho.” 

“Vương phi!” 

Cố thị cuống quýt, siết chặt tay nàng, ánh mắt khẩn cầu. 

Cao Ngọc Uyên rút tay ra, từ trên cao nhìn xuống bà, giọng lạnh lùng: “Đại bá mẫu có con trai, con gái, chẳng mấy chốc lại có thêm cháu nội. Bà đường đường là chủ mẫu đại phòng, chỉ vì một tiểu thiếp mà khiến vợ chồng bất hòa. Cái sự thông minh tính toán của bà ngày xưa đã đi đâu rồi?” 

Cố thị chết lặng. Đúng vậy, sự khôn ngoan khéo léo của bà ngày trước đi đâu mất rồi? 

Chồng bà không phải lần đầu nạp thiếp. Mấy ả oanh oanh yến yến trước đây, bà đều áp chế gọn gàng, cớ sao lần này lại không đối phó nổi Mẫn thị? 

“Bà coi Mẫn thị là thiếp, thì nàng ta mãi chỉ là thiếp. Cái lễ phải bái, cái trà phải dâng, không thể thiếu một phần. Nếu bà coi nàng ta là người của Tạ nhị gia, thì không chỉ ta, mà cả thần tiên trên trời cũng không gỡ được khúc mắc trong lòng bà.” 

“Đại thiếu gia đã thành gia lập nghiệp, mặc áo quan triều đình, sớm muộn gì đại phòng cũng phải giao lại cho hắn. Bà là thân mẫu, vất vả bao năm lo toan cho hắn, sau này hắn có bạc đãi bà sao? Chồng dựa không nổi, thì dựa vào con trai. Nếu con trai mà cũng không dựa nổi, lúc ấy bà lại nhờ ta làm chủ cũng chưa muộn. Chẳng lẽ, bà sợ Tạ đại gia u mê đến mức sủng thiếp diệt thê sao? Ta nghĩ, cho ông ta mười lá gan, ông ta cũng không dám!” 

Mấy lời này như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, Cố thị ngẩn người, há miệng cứng họng. 

Cao Ngọc Uyên quay người ra khỏi phòng, hờ hững liếc nhìn mọi người một lượt, rồi vịn tay Vệ Ôn rời đi, thậm chí không buồn kê đơn thuốc. 

Không ai dám ngăn nàng, chỉ lặng lẽ theo sau. 

Khi sắp ra đến cửa viện, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới chắn trước mặt nàng. 

“Nghe đám hạ nhân nói, ngươi là tỷ tỷ ruột của ta, có đúng không?” 

Cô bé chừng năm sáu tuổi, làn da trắng hồng mịn màng, đường nét trên gương mặt kết hợp hoàn hảo những ưu điểm của Tạ nhị gia và Mẫn thị, trông vô cùng nổi bật. 

Cao Ngọc Uyên nheo mắt, nhìn kỹ, hỏi lại: “Ngươi nghe hạ nhân nào nói vậy?” 

Cô bé chớp mắt, cười ngọt ngào: “Hạ nhân trong phủ nhiều quá, ta quên mất rồi. Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi có phải tỷ tỷ ruột của ta không?”