Rượu Thiêu Đao Tử là thứ rượu mạnh nhất, người bình thường uống một chén đã say, vậy mà Lý Cẩm Dạ uống liền ba chén, nói xong lời trong lòng thì cũng gục xuống.
Thanh Sơn nghe tiếng vội vào, cõng người trở về. Trước khi ra khỏi cửa, hắn quay đầu lại, nói: “Gia đã hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi.”
A Cổ Lệ ngồi yên như tượng đá.
Đứa trẻ này là nàng nhìn lớn lên, không cần nghe nhiều, chỉ cần nhìn ánh mắt đã biết thật giả thế nào. Những lời vừa rồi, câu nào cũng là từ tim gan mà ra.
Nàng thở hắt một hơi, để mặc nước mắt rơi.
Không khóc trước mặt nó là vì giữ thể diện, nhưng giờ trong phòng chẳng còn ai, nàng chỉ muốn khóc cho thỏa lòng.
Bắc Địch trời lạnh gió lớn, nhưng khổ cực chỉ nằm ở thân thể. Ở trong Tử Cấm Thành bốn chín tầng lầu kia, hắn hao tổn tâm trí, mệt là ở tấm lòng.
Hắn còn mệt mỏi hơn nàng!
Rất lâu sau, A Cổ Lệ mở cửa, cơn gió lạnh như dao quất tới. Nàng đón gió mà huýt một tiếng sáo dài.
Tiếng sáo vừa dứt, hai bóng đen đã đứng trước mặt, đồng thanh gọi: “Đại đương gia!”
Hai người này là thân vệ theo nàng hai mươi năm nay, vốn là người hầu cận của vua cha Mục Tùng, một người tên Hô Diễn Liệt, người kia là Lan Miểu.
“Ta định đi cùng Lý Cẩm Dạ tới Đại Tân một chuyến.”
Hai người nghe vậy chẳng hề ngạc nhiên, như thể đã dự liệu từ trước.
Hô Diễn Liệt nói: “Đại đương gia, để Lan Miểu đi theo, còn ta ở lại trấn thủ.”
Lan Miểu tiếp lời: “Người theo đi ta đã chọn sẵn hai trăm người, đều là những cao thủ hàng đầu. Lễ vật tiến cống cho tên cẩu hoàng đế cũng đã chuẩn bị.”
“Thì ra…” A Cổ Lệ lau mặt, cười khổ: “Các ngươi đều biết ta sẽ thỏa hiệp sao.”
Hô Diễn Liệt nghiêm túc đáp: “Thỏa hiệp là đúng. Giữ được ngọn núi xanh, chẳng lo không có củi đốt. Ta và Lan Miểu đã bàn, đến Đại Tân, thân phận của đại đương gia vẫn không nên để lộ, cứ để Lan Miểu ra mặt.”
Lan Miểu cũng gật đầu tán thành.
A Cổ Lệ lắc đầu, nói: “Một lời nói dối sẽ cần cả trăm lời nói dối khác để che đậy. Không cần, tới Đại Tân, ta tự mình ra mặt.”
“Đại đương gia!”
“Đại đương gia!”
Hai người đồng thanh kêu lên.
A Cổ Lệ phất tay, giọng lạnh nhạt: “Ta là một nữ nhân, ở Đại Tân, nữ nhân luôn phụ thuộc vào nam nhân. Ta ra mặt lại càng hợp lý hơn. Mau chuẩn bị đi.”
“Dạ!”
*
Tháng tư đầu hạ, Cao Ngọc Uyên mới nhận được lá thư đầu tiên từ Lý Cẩm Dạ.
Nàng nắm chặt lá thư trong tay, nóng lòng muốn mở ra, nhưng lại ngại ngần vì trong phòng toàn hạ nhân, do dự ba giây rồi mới cẩn thận xé phong bì.
“Vạn sự thuận lợi, đã trên đường về; hồi kinh một tháng, nhớ nàng!”
Cuối thư ký tên: “Mộ Chi.”
Cao Ngọc Uyên tính toán thời gian, khoảng cuối tháng là về tới, cố kìm nén niềm vui sướng trong lòng, lập tức sai Giang Phong truyền tin cho Tô Trường Sam và Trương Hư Hoài.
Trương Hư Hoài từ cung về, vừa bước chân qua cửa đã xông vào viện của nàng, bắt ép nàng đưa thư ra.
Cao Ngọc Uyên biết rõ tâm ý của sư phụ, chẳng giấu giếm làm gì, bèn lấy thư ra.
Trương Hư Hoài nhìn bên trái, ngó bên phải, như muốn soi thủng lá thư mà đọc, trong lòng thầm mắng: “Tên khốn này, không nói rõ A Cổ Lệ có đến hay không.”
“Sư phụ, ngày mai con sẽ cho người làm vài bộ áo mới cho người. A Cổ Lệ chắc chắn sẽ tới, mặc quá đơn sơ sẽ không ra dáng đâu.”
Trương Hư Hoài: “…”
Con bé này dám bảo hắn ăn mặc đơn sơ?
Nhìn xuống người mình, ừ thì, đúng là có hơi… đơn giản thật!
“Thôi, làm vài bộ đi, sáng màu chút!”
Cao Ngọc Uyên cười gật đầu, trong lòng nghĩ: “Đúng là định trẻ hóa rồi đây.”
Trương Hư Hoài hắng giọng: “Còn nữa, tiệc đón gió cần chuẩn bị tươm tất. Người phương Bắc thích ăn thịt, dọn món trong khay lớn, rượu cũng phải chuẩn bị riêng. Rượu của Đại Tân họ không quen uống. Phòng ở của nàng ấy cần nhiều ánh nắng, bốn người hầu là đủ, giường không cần quá xa hoa, bàn ghế chắc chắn là được.”
Cao Ngọc Uyên nghe mà sững sờ: “Sư phụ, còn cả tháng nữa mà!”
Cao Ngọc Uyên nghe sư phụ Trương Hư Hoài nổi đóa trách mắng, giọng đầy bực bội: “Chỉ một tháng thôi mà cũng không chịu chuẩn bị chu đáo! Ngươi càng ngày càng lười, Lý Cẩm Dạ vừa không có nhà, ngươi đã biến thành như vậy, thật chẳng ra sao cả!”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, tâm trạng vui vẻ ban nãy của Cao Ngọc Uyên bị phá hỏng sạch. Nàng thầm nghĩ: “Sư phụ à, mắt của người đúng là không tinh chút nào!”
*
Có niềm mong mỏi trong lòng, thời gian cũng trôi nhanh như nước chảy.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, ngày Lý Cẩm Dạ trở về chỉ còn cách một hai ngày.
Trương Hư Hoài ngồi không yên, cứ mỗi ngày lại ghé tai Cao Ngọc Uyên mấy chục lần, giục nàng cùng hắn đi đón.
Cao Ngọc Uyên bèn hỏi: “Đón ở đâu, bao xa?”
Nghe thế, Trương Hư Hoài im bặt.
Năm dặm cũng là đón, năm trăm dặm cũng là đón. Nếu là năm dặm thì thong dong đi về, nhưng năm trăm dặm thì phải qua đêm ở bên ngoài.
Sau một hồi suy nghĩ, Trương Hư Hoài nghiến răng, dậm chân, buột ra ba chữ: “Năm trăm dặm!”
Cao Ngọc Uyên nghĩ thầm: “Ta thì không ngại, nhưng sư phụ tính thế nào với công việc ở Thái Y viện đây?”
Nào ngờ sáng hôm sau, Trương Hư Hoài đã nhờ người đến Thái Y viện xin nghỉ với lý do ngắn gọn hai chữ: “Đau tim!”
Thích tám trăm năm, giờ sắp gặp được nàng ấy, không đau tim mới lạ!
Cao Ngọc Uyên thấy lý do của sư phụ thật thẳng thắn, lập tức sai Giang Phong phi ngựa đến trước để đặt sẵn khách đ**m.
*
Buổi chiều, sau bữa cơm trưa, hai sư trò chuẩn bị xuất phát.
Nhưng người còn chưa rời khỏi vương phủ, Tạ Dịch Vi đã nghe tin chạy về, ngỏ ý muốn cùng đi đón Lý Cẩm Dạ.
*
Còn lúc này, đoàn của Lý Cẩm Dạ đã đến phủ Bảo Định, nghỉ chân tại khách đ**m Duyệt Lai.
Sau một đêm nghỉ ngơi, họ lại lên đường, đến cách kinh thành khoảng sáu bảy trăm dặm thì thấy ba con ngựa phi nhanh trên quan đạo.
Người cưỡi ngựa đến gần, hóa ra là Tô Trường Sam.
Lý Cẩm Dạ lập tức xuống ngựa, ôm chặt lấy hắn, sau đó chào A Cổ Lệ. Ba người rẽ vào một đình nghỉ chân bên đường.
Tô Trường Sam và A Cổ Lệ đã lâu không gặp, trong lòng ai cũng dâng lên chút bồi hồi. Nhưng giữa ban ngày ban mặt, họ không thể uống rượu giải sầu, chỉ có thể dùng ánh mắt “thay lời muốn nói”.
Trên đường, Lý Cẩm Dạ nhận được thư của Cao Ngọc Uyên, biết Tô Trường Sam đã vào Thần Cơ Doanh, không khỏi ngắm hắn thêm vài lần.
Người này tướng mạo hơi tà khí, nhưng khi cười lại toát lên vẻ xuân phong hóa vũ. Dáng người có phần gầy gò, song tinh thần lại rất tốt.
Ba người bàn bạc kế hoạch sau khi vào kinh đến tận lúc hoàng hôn buông xuống mới chia tay.
Ánh chiều tà nhuốm đỏ cả bầu trời.
Tô Trường Sam nhìn đoàn người của Lý Cẩm Dạ dần khuất xa, thở dài một hơi, sau đó thúc ngựa phi nhanh về hướng khác.
*
Tại khách đ**m, bên trong lẫn bên ngoài đều kín người của vương phủ, không một ai dư thừa.
Ba người dùng xong bữa tối, trong lúc rảnh rỗi, Tạ Dịch Vi đề nghị đánh cờ với Trương Hư Hoài.
Hai người bày bàn cờ, sẵn sàng thi thố.
Cao Ngọc Uyên chống cằm nhìn họ, chớp mắt mấy lần với sư phụ, đùa: “Ván cờ này chẳng cần đánh đâu. Chắc chắn sư phụ sẽ thua thôi.”
Trương Hư Hoài suýt nữa đập chết đồ đệ của mình, nhưng ngẫm lại thấy nàng nói cũng đúng. Lúc này, trong đầu hắn toàn nghĩ: “Khi nào nàng ấy tới? Gặp nhau câu đầu tiên nói gì? Đứng thế nào để nàng ấy thấy mình cuốn hút?”
Nghĩ đến đây, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, đặt quân đen xuống.
Quả nhiên, chưa đến nửa nén hương, Trương Hư Hoài đã thua đến mức không còn nhận ra chính mình.
Đúng lúc hắn đang bực dọc, bên ngoài vang lên tiếng Giang Phong: “Tiểu thư, vương gia về rồi!”