Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 481: Nàng từng định hôn



“Ta là người thế nào chứ? Ngoài việc biết khám bệnh chữa người, chẳng còn tài cán gì, tính tình lại tệ, miệng mồm cũng không ra gì. Phụ mẫu ta ngoài dạy y thuật thì chẳng dạy thêm gì khác, nhưng được cái tâm ta thật.”

Nếu không phải thật lòng, hắn cũng chẳng cố chấp đến mức cứ như kẻ ngốc thế này. Giọng Trương Hư Hoài càng lúc càng nhẹ đi.

“Sống hơn nửa đời người, chưa từng định thân, cũng chẳng có thiếp hay nha hoàn hầu hạ. Vốn dĩ ta cũng chẳng nghĩ ngợi gì, một thân một mình, sống chết chẳng quan trọng. Nhưng ai ngờ, khi thật sự đối mặt với cái chết, ta lại không cam lòng. Vì cớ gì mà người khác đều có đôi có cặp, còn ta chỉ là một cô hồn dã quỷ? Khi đó, ta đã nghĩ nếu còn sống, nhất định phải nói rõ lòng mình. Nếu không, cứ thế chết đi, làm quỷ rồi ai sẽ biết trong lòng ta từng có ai chứ?”

Trương Hư Hoài nói đến đây, lại càng thêm bình thản: “Chắc ông trời nghe được lời ta, động lòng, nên mới cho ta sống tiếp. Một thoáng sau, nàng đã xuất hiện. Ta không chết, thế nên phải thực hiện lời hứa trước khi chết. A Cổ Lệ, ta thích nàng, đã thích từ lâu rồi.”

A Cổ Lệ nghe vậy, xoa trán, rồi ho một tiếng, thử dò hỏi: “Trương Hư Hoài?”

“Im đi, nam nhân nói chuyện, nữ nhân xen vào làm gì? Ta còn chưa nói hết!”

Trương Hư Hoài lau mồ hôi trên trán, tiếp lời: “Nàng ấy à, nói thật, dáng dấp cũng chẳng xuất sắc lắm, tính tình thì còn tệ hơn ta. Suốt ngày động tí là muốn giết người, chẳng có chút dáng vẻ thục nữ nào.”

Ở bên cạnh, khóe miệng Thanh Sơn lại co giật. “Ôi trời ơi, Trương thái y, ngài lạc đề rồi!”

“Nhưng ta đây không thích thục nữ, ta chỉ thích kiểu người như nàng!”

Câu nói của Trương Hư Hoài kéo mạch câu chuyện trở lại: “Nếu nàng đồng ý, chúng ta cứ thế mà nên duyên. Sau này, nàng bảo ta đi đông, ta tuyệt đối không đi tây. Nhưng nếu nàng không đồng ý…”

Hắn vò đầu bứt tai, lòng chỉ nghĩ: “Ta đã thành tâm như vậy, nàng làm sao có thể từ chối chứ?” Sau một hồi, hắn cất lời: “Nàng không đồng ý cũng không sao, ta sẽ đến chùa Diên Cổ làm hòa thượng.”

Nói xong, ánh mắt hắn lại lần nữa dừng thẳng trên gương mặt A Cổ Lệ, thì thầm: “Được hay không, cho một lời dứt khoát. Ta lớn tuổi rồi, chịu không nổi lâu đâu.”

“Phụt!”

Cao Ngọc Uyên nấp sau cây, không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Sư phụ tuy đã có tuổi, nhưng lòng vẫn trẻ. Một trái tim nóng bỏng, trong sáng, thẳng thắn. Cao ngạo hơn người đời, nhưng lại thiếu đi sự khôn khéo lươn lẹo. A Cổ Lệ nhất định sẽ cảm động thôi.”

“Chưa chắc!”

“Ơ?”

Cao Ngọc Uyên giật mình, ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên, A Cổ Lệ nhíu chặt đôi mày kiếm, dù thân hình không động đậy nhưng trong lòng thì đang cuộn sóng dữ dội.

Rất lâu sau, nàng thở dài: “Xin lỗi, Trương Hư Hoài, ta không thích ngươi!”

Một ngọn lửa giận xộc thẳng l*n đ*nh đầu, Trương Hư Hoài giận dữ, mặt cứng đờ, vung tay áo bỏ đi.

Thanh Sơn còn đang chìm trong niềm vui Trương thái y cuối cùng cũng mở lòng, thì ngay sau đó đã bị giội một gáo nước lạnh.

“Thái y, thái y!”

Thanh Sơn liếc nhìn A Cổ Lệ, vội vàng đuổi theo.

Xong rồi, với tính khí của Trương thái y, sợ rằng cả vương phủ cũng sẽ bị hắn phá tan mất.

Trong chớp mắt, viện vắng tanh.

Ánh mắt A Cổ Lệ hơi nheo lại, nhìn về phía gốc cây: “Ra đây!”

Lý Cẩm Dạ kéo Cao Ngọc Uyên bước ra. Khi ánh mắt chạm nhau, hắn cười khổ: “Hắn thành tâm như vậy, dì hà tất phải nói lời tuyệt tình như thế?”

A Cổ Lệ mỉa mai một tiếng: “Thích là thích, không thích là không thích, nói dối thì được gì?”

“Thật sự không thích sao?” Lý Cẩm Dạ xoay bàn tay Cao Ngọc Uyên trong tay mình, từng ngón từng ngón như đang đùa nghịch món đồ quý giá: “Hay là vì chuyện hòa thân?”

“Cái đó thì khác gì nhau?” A Cổ Lệ hờ hững đáp, ánh mắt sắc sảo đầy trào phúng.

Nàng không còn là cô công chúa Bồ Loại ngây thơ, không biết gì ngoài ăn chơi ngày trước nữa. Ngày nàng ôm thi thể phụ thân và huynh trưởng, nàng đã thay da đổi thịt. Nếu không, làm sao một nữ nhân lại có thể cai quản Hắc Phong Trại đâu vào đấy như vậy?

“A Dạ, lão hoàng đế muốn hòa thân, ta đồng ý là được. Dù sao thì trời cao hoàng đế xa, ông ta có thể quản được ta sao? Qua vài năm nữa, ta viết tấu nói phò mã chết yểu, chẳng lẽ ông ấy có thể đào người chết lên hỏi xem có cùng công chúa nằm chung hay không à?”

Lý Cẩm Dạ á khẩu, không nói được lời nào.

“Ta vốn không định tái lập vương triều Bồ Loại, đó chỉ là giấc mộng, quá xa vời. Nhưng nếu lão cẩu hoàng đế đã mở lời, ta không thể không suy nghĩ thêm. Dù thế nào, người kế thừa vương vị Bồ Loại, ta tuyệt đối sẽ không để hắn giống ngươi, trên người mang một nửa huyết thống Đại Tân. Ta hận thấu xương những kẻ Đại Tân.”

“Hư Hoài cũng bị hận sao?” Lý Cẩm Dạ trầm giọng hỏi, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò xét.

A Cổ Lệ lắc đầu, giọng thản nhiên: “Ta chưa từng hận hắn. Chính vì không hận, nên ta càng không muốn ép buộc.”

Bốn chữ “không muốn ép buộc” khiến Cao Ngọc Uyên từ đầu đến giờ vẫn nghe mơ hồ bỗng bừng tỉnh.

A Cổ Lệ muốn giữ gìn huyết thống vương triều, nhất định phải kết hôn và sinh con với người Bồ Loại thuần huyết. Dù nàng đồng ý làm vợ chồng thực sự với sư phụ mình, cuối cùng vẫn phải tìm một nam nhân Bồ Loại để sinh con, để giải thích với tổ tiên và chính mình.

Mà sư phụ lại là kẻ không bao giờ chịu được dù chỉ một hạt cát trong mắt, làm sao có thể chấp nhận cảnh vợ mình tìm người khác để nối dõi?

So với dây dưa không dứt, chi bằng dứt khoát từ đầu.

Cao Ngọc Uyên thở dài trong lòng: “Đúng là cục diện không có lối thoát mà tam thúc đã nói.”

Đêm xuống.

Cao Ngọc Uyên trằn trọc trên giường, không tài nào chợp mắt, lật qua lật lại như một cái bánh rán.

Lý Cẩm Dạ cũng không ngủ được, nghiêng người xuống, cúi đầu hôn lên môi nàng, lúc nhẹ lúc sâu, lúc thoáng qua như nước chảy.

Hắn có một ưu điểm, khi thân mật với nàng luôn dốc hết tâm trí, như thể thế gian chỉ còn hai người họ, đến mức nàng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi.

“A… Dạ…”

Chỉ vừa mở miệng, lưỡi hắn đã nhẹ nhàng tiến vào, khiến nàng mềm nhũn nửa thân, toàn thân như tê dại.

Không gian đắm chìm trong ánh sáng mềm mại, không khí dường như thơm ngọt.

Một lúc lâu sau, nàng tựa vào người hắn, hơi thở dần đều lại. Hắn cắn tai nàng, giọng trầm ấm: “Thật ra, dì nhỏ từng đính hôn.”

“Hả?” Cao Ngọc Uyên tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ tan biến.

“Là một vương tử của bộ tộc khác ở Bắc Địch, môn đăng hộ đối.”

Cao Ngọc Uyên vuốt nhẹ đôi môi hơi nhợt nhạt của hắn, hỏi: “Sau đó vì sao không thành?”

“Vị vương tử đó những thứ khác thì không tồi, nhưng lại quá phóng túng trong chuyện nữ sắc. Chuyện này ở Bắc Địch vốn chẳng phải điều gì to tát. Ông ngoại ta cả đời nữ nhân vô số, có mẫu thân ta mới thu bớt phần nào. Hai cậu ta cũng thế, có hứng thì cưỡi ngựa đi xa, trời là màn, đất là chiếu, nằm đâu cũng được.”

Cao Ngọc Uyên nhìn sâu vào mắt hắn, trong ánh mắt có chút bất mãn: “Nam nhân thiên hạ đều như vậy cả sao? Đại Tân cũng chẳng khác gì, kẻ có tiền đều có thông phòng, tiểu thiếp. Còn nữ nhân, bắt buộc phải thủy chung một lòng. Nếu một nữ nhân thờ hai chồng, sẽ bị người đời gọi là lẳng lơ, không đứng đắn.”

“Ta thì không!” Lý Cẩm Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng, như đọc được từng suy nghĩ trong lòng, dịu dàng nói: “Hôm nay là vậy, sau này cũng thế.”

Mặc dù câu này hắn từng nói, nhưng nghe lại, trái tim nàng vẫn loạn nhịp. Nàng như con bạch tuộc nhỏ, ôm chặt lấy hắn không chịu buông.

“Sau đó thì sao?”