Ngày hai mươi tư tháng tám, lại đến mùa thu thêm một năm.
Đội đón dâu rầm rộ tiến vào phủ Vĩnh Xương hầu giữa tiếng kèn vang dội. Tạ Dịch Vi cưỡi ngựa cao to, đầu đội mão cưới, thân mặc hỷ phục vừa người, dưới ánh nắng thu rực rỡ đến chói mắt.
Sau lưng hắn là chiếc kiệu hoa tám người khiêng.
Khi đội ngũ rước dâu đi ngang qua, giữa đám đông đang chen nhau xem náo nhiệt, Tô Trường Sam đột nhiên mỉm cười, rồi phe phẩy cây quạt trong tay, bước đi nhàn nhã.
Đại Khánh và Nhị Khánh lập tức đi theo sau, không hiểu sao thiếu gia vừa rồi cười một cái, lại như chất chứa tâm sự muốn nói lại thôi, khiến bọn họ không dám rời khỏi nửa bước!
Tân nương vào phủ, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường (một lạy trời đất, hai lạy cha mẹ).
Nhưng trên vị trí cao đường lại không có ai, chỉ có bài vị của Hàn lão tiên sinh.
“Lạ thật, thân phụ của tam gia chẳng phải còn sống sao?”
“Đã lâu không qua lại rồi, mấy năm trước tam gia bị đuổi ra khỏi Tạ gia.”
“Trời ơi, mồ mả tổ tiên Tạ gia vừa mới khói xanh bốc lên thì sao lại đuổi ra ngoài chứ? Đúng là mù mắt, không phân phải trái. Thấy không, mấy người phụ giúp bên ngoài đều là người của vương phủ đấy.”
“Tạ Tam gia và phủ An Thân Vương quan hệ chẳng tầm thường đâu. Nghe nói bên vương phủ còn mở một viện riêng cho tam gia ở nữa đó!”
Tạ Đại thiếu phu nhân Quản thị, nghe những lời bàn tán xung quanh thì đỏ bừng cả mặt, liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, thầm nghĩ: May mà hôm nay Tạ gia chỉ có hai người bọn họ đến, nếu để lão gia nghe thấy, chắc tức đến phát bệnh mất.
Tạ Thừa Quân lúc này chỉ hận không thể giật khăn cưới của tân nương trùm lên đầu mình cho xong, hắn ghé sát lại hỏi: “Quà mừng đã tặng chưa?”
“Đã tặng rồi!”
“Vậy đi thôi, đừng để mất mặt thêm nữa.”
Quản thị trừng mắt nhìn chồng: “Giờ mà đi thì ra thể thống gì? Nhỡ A Uyên biết được thì còn nhìn chúng ta ra sao?”
Nói đến đây, nàng bỗng nghẹn lời: “Trước kia khó chịu với người ta, giờ cũng đừng mong người ta tươi cười với mình. Đây gọi là nhân quả báo ứng.”
Tạ Thừa Quân trừng mắt nhìn vợ, sắc mặt âm u như mây đen, một lời cũng không phản bác được.
Lễ bái hoàn tất, tân nương được dìu vào động phòng, Tạ Dịch Vi ở lại tiếp đãi khách khứa.
Trong phòng hỷ, Thẩm Thanh Dao ngồi đoan chính trên giường, lắng nghe tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài, dần dần nở một nụ cười.
Cuối cùng, nàng cũng thuận lợi gả vào Tạ gia, trở thành chính thất tam phu nhân, không còn là ngũ tiểu thư thứ xuất từng phải nhìn sắc mặt người khác để sống nữa!
“Tam phu nhân, đây là chè trôi nước nhà bếp nhỏ nấu, người ăn chút cho đỡ đói đi ạ.”
Thẩm Thanh Dao vén nhẹ một góc khăn hỷ, thấy là một nha hoàn xinh xắn, khoảng mười tám mười chín tuổi, mỉm cười hỏi: “Ngươi là Thanh Nha bên cạnh tam gia đúng không?”
Thanh Nha mỉm cười: “Dạ, đúng là nô tỳ.”
“Tam gia đâu rồi?”
“Ngài đang tiếp khách ngoài kia.”
Thẩm Thanh Dao liếc nhìn Thúy Nhi bên cạnh. Thúy Nhi rút từ túi ra hai lượng bạc vụn đưa cho Thanh Nha: “Thanh Nha tỷ tỷ, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”
Thanh Nha vội đẩy lại: “Không dám nhận đâu, tam phu nhân nghỉ ngơi đi, nô tỳ xin lui trước.”
Nói rồi bèn lui ra khỏi hỷ phòng.
Thúy Nhi chu môi: “Tiểu thư, người ta không nhận kìa.”
Thẩm Thanh Dao nheo mắt lại: “Nghe nói nha hoàn này là từ vương phủ đưa sang?”
Thúy Nhi nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ vừa mới nghe ngóng xong. Trong phủ này hầu như toàn là nha hoàn bên vương phủ chuyển sang. Mấy người trông coi hôn lễ hôm nay cũng là tâm phúc bên cạnh An Thân Vương phi. Quan hệ giữa tam gia và phủ An Thân Vương quả thật không đơn giản.”
Thẩm Thanh Dao mỉm cười, bỗng hỏi: “Hôm nay bên Tạ gia có đến đầy đủ không?”
“Chỉ có đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đến, ngoài ra không thấy ai cả.”
Thẩm Thanh Dao nhíu mày: “Là tam gia không gửi thiếp mời, hay bên đó không muốn đến?”
Thúy Nhi lắc đầu: “Cái này nô tỳ không rõ. Nhưng nếu tam gia đã không thân thiết với bên đó, sau này tiểu thư cũng đừng lui tới nhiều, cứ thường xuyên qua lại phủ An Thân Vương là được.”
“An Thân Vương phi hôm nay có đến không?”
“Nghe nói là có, nhưng với thân phận như nàng ấy, dù có đến cũng sẽ không lộ diện giữa chốn đông người.”
Thẩm Thanh Dao thả nhẹ khăn hỷ, trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc này, Cao Ngọc Uyên đang ở trong Cao phủ, chỉ cách một bức tường.
Nàng nhìn Tạ Ngọc Hồ đang ngồi trên đệm, khẽ thở dài: “Lần trước ta sai La ma ma đến, là muốn nhờ bà ấy khuyên tỷ. Bà ấy tuổi đã lớn, từng trải hơn chúng ta nhiều, chuyện gì mà chưa từng thấy. Nhị tỷ, nếu cứ khăng khăng sinh đứa nhỏ này, sau này chắc chắn sẽ khổ.”
Gương mặt Tạ Ngọc Hồ tái nhợt như tờ giấy: “A Uyên, đêm qua ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, ta lại trở về Tạ phủ ở Dương Châu, tung tăng chạy tới phòng Nhị thẩm chơi. Nhị thẩm cho ta một viên kẹo mơ, vừa chua vừa ngọt.”
Cao Ngọc Uyên do dự liếc nhìn nàng: “Đang yên lành, nhắc đến mẫu thân làm gì?”
“Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy. Gần đây ta hay nghĩ, hồi đó tại sao Nhị thẩm lại sinh ra muội?”
Cao Ngọc Uyên run lên, một lúc lâu không thể đáp lời.
“Bị bỏ rồi, sao không uống bát thuốc phá thai cho xong? Giữ lại đứa trẻ làm gì?”
Tạ Ngọc Hồ quay đầu, ánh mắt nhẹ bẫng mà xa xăm: “A Uyên, bà ấy không nỡ, ta cũng không nỡ. Muội đừng khuyên, cũng khuyên không nổi. Ta giữ được mạng này, là nhờ đứa nghiệt chướng trong bụng này.”
Cao Ngọc Uyên từ từ nhắm mắt lại, bất giác nhớ tới ngày ở Tôn gia trang, mẹ nàng từng lấy từ trong áo ra nửa củ khoai lang dính đầy đất.
Mẹ đã điên rồi, nhưng vẫn nhớ đến nàng. Đây gọi là mẫu tử liền tâm sao?
Khi mở mắt ra lần nữa, Cao Ngọc Uyên cười.
“Nếu Nhị tỷ muốn giữ, thì giữ đi. Ta cũng không khuyên nữa. Những chuyện khác đừng lo, mọi thứ cứ để ta lo liệu, tỷ chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
Những chuyện khác, ngoài tiền bạc, còn có việc bên Lục phủ. Cao Ngọc Uyên ngầm tính toán, Cao gia rộng lớn thế này, đủ để mẹ con họ sống yên ổn qua ngày.
Tạ Ngọc Hồ nhìn nàng cảm kích, nói: “Hôm nay là ngày vui của Tam thúc, muội cứ đi đi. Nơi chùa chiền này âm khí nặng, đừng ở lại lâu.”
Cao Ngọc Uyên đứng dậy, chưa kịp bước chân, đã nghe Tạ Ngọc Hồ dịu dàng gọi: “A Uyên, ta và mẫu thân đời này làm được chuyện đúng đắn nhất, là thân thiết với muội. Nhị tỷ chẳng có gì để đền đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cho muội.”
Cao Ngọc Uyên bật cười, hời hợt đáp: “Nhị tỷ, đời này còn dài mà!”
Rời khỏi chùa, nàng gặp ngay La ma ma vội vã chạy tới, nói bên Tạ phủ sắp mở khăn voan, Tam gia mời tiểu thư qua xem.
Cao Ngọc Uyên cười: “Tam thúc mở khăn voan, sao lại cần ta qua xem?”
La ma ma lắc đầu, không đáp.
“Thôi được, để ta nhìn mặt tân nương một lần rồi đi.”
La ma ma cười nói: “Tiểu thư chẳng phải đã gặp rồi sao!”
“Ta gặp là Thẩm Thanh Dao, chứ không phải Tạ Tam phu nhân hôm nay!”
Cao Ngọc Uyên từ cửa hông đi tới Tạ phủ, thẳng một đường vào trong, vừa kịp lúc không khí rộn ràng.
Giữa đám đông, có người thấy nàng đến bèn lập tức nhường đường. Cao Ngọc Uyên không bước vào trong, chỉ đứng ở cửa quan sát.
Trong phòng, Tạ Dịch Vi liếc thấy cháu gái đến, bèn nhận lấy chiếc cân vàng từ tay bà mối, nhẹ nhàng mở chiếc khăn voan đỏ.
Thẩm Thanh Dao dưới lớp khăn voan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại e thẹn cúi xuống.
Cao Ngọc Uyên lặng lẽ rút lui.
Đêm xuân một khắc giá nghìn vàng,
Hoa thơm thoảng nhẹ, bóng trăng tan.
Tiếng ca thưa thớt lầu khuya vọng,
Đu đưa hiên vắng đêm ngút ngàn.
Tam thúc của nàng, cuối cùng cũng đã có một gia đình rồi!