Tạ Dịch Vi vịn giường đứng dậy, ánh mắt lướt qua nàng, khóe môi thoáng cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Thẩm Thanh Dao vốn đã lo lắng, tim đập từng hồi, sợ hắn nổi giận. Thấy hắn cười, nàng lại càng bối rối, không hiểu vì sao hắn cười, chỉ đành ngẩn người tại chỗ.
Tạ Dịch Vi vẫn giữ nụ cười ấy, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Vì chuyện đại hôn, mấy ngày nay công văn chất đống trong thư phòng. Đêm nay ta ngủ ở đó. Tam phu nhân cứ ngủ sớm đi.”
Nói xong, hắn quay người, chậm rãi bước vào màn đêm.
Thẩm Thanh Dao chống đỡ hết nổi, cả người gục xuống, răng cắn chặt môi để ngăn không cho nước mắt rơi.
Nàng đã nói sai điều gì?
Giả vờ rộng lượng cũng là sai sao?
” Tiểu thư!”
Thúy nhi vội vã chạy vào, thấy bộ dáng nàng thì hốt hoảng hỏi: “Vừa rồi còn ổn, sao bây giờ lại thành ra thế này? Tiểu thư làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Dao cắn môi, cười nhạt: “Ta chỉ bảo Thanh Nha đổi tên, thế mà hắn lại giận.”
Thúy nhi nghe xong, bèn giậm chân: “Ôi chao, tiểu thư của ta! Lúc nào không nói, lại đi nói đúng vào đêm tân hôn. Chẳng phải tiểu thư đang đẩy Tam gia ra xa sao?”
Thẩm Thanh Dao nghiến răng ken két: “Sợ gì chứ? Ta giữ đúng quy củ, chẳng sai điều gì. Dẫu mang lý lẽ nói tới tận phủ An Thân Vương, ta cũng không sai!”
“Tiểu thư nói vậy thì đúng, nhưng mà…”
“Ta cứ ngỡ hắn không giống những kẻ khác, nào ngờ…”
Nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái, nghĩ đến đêm tân hôn phải đơn độc nơi phòng trống, nước mắt không kìm được mà trào ra: “Nào ngờ, hắn cũng chỉ là một kẻ như vậy.”
*
“Thanh Nha tỷ, không hay rồi! Tam gia đến thư phòng, đang tìm tỷ đó!”
“Sao cơ?”
Thanh Nha giật mình, vội khoác áo, xuống giường: “Phòng tân hôn không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Hôm nay là ngày đại hỷ, bọn nô tỳ chỉ dám đứng ngoài trông chừng, không nghe được động tĩnh bên trong. Nhưng nô tỳ thấy sắc mặt Tam gia không ổn chút nào!”
“Đúng là khó hiểu!”
Thanh Nha vội vấn tóc, đi nhanh về phía thư phòng. Nhưng vừa tới cổng viện, nàng khựng lại.
Tam gia đang ngồi trên bậc thềm, chỉ mặc một bộ trung y mỏng, hai tay chống lên trán. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng rọi xuống, phủ lên áo trắng của hắn một lớp cô quạnh.
“Tam gia!”
Trong lòng Thanh Nha dâng lên một nỗi xót xa, khóe mắt bỗng thấy nóng rát. Nàng vội đưa tay dụi mắt, bước lên: “Gió đêm lạnh lắm, sao ngài lại ngồi đây? Để nô tỳ đỡ ngài về phòng nghỉ.”
“Thanh Nha.”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, ngước nhìn nàng dưới ánh sáng mờ nhạt: “Tiểu thư nhà ngươi, có khuyên Vương gia nạp thiếp không?”
“Hả?”
Thanh Nha nhất thời không hiểu ý hắn, chỉ lắc đầu: “Tiểu thư nhà nô tỳ ngay cả khi có người nhìn Vương gia lâu một chút cũng đã khó chịu, làm sao có thể khuyên Vương gia nạp thiếp? Ai khuyên ngài nạp thiếp? Là Tam phu nhân sao?”
Câu nói ấy, như ngọn lửa lan khắp đồng cỏ, cháy thẳng vào tim Tạ Dịch Vi.
Thì ra, yêu một người là không muốn ai nhìn nàng lâu một chút, càng không để nàng chịu cảnh nạp thiếp, dù là chuyện nhỏ nhặt cũng ghen tuông…
Tạ Dịch Vi không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh mắt mông lung nhìn Thanh Nha. Hồi lâu, hắn cúi đầu, quay bước đi lên bậc thềm, bước qua cửa trở lại thư phòng.
Thanh Nha vừa định theo sau, thì “rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại, nhốt nàng bên ngoài.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Nha dù vốn trầm ổn cũng không khỏi luống cuống. Nàng hít một hơi, bảo tiểu nha hoàn: “Qua phòng tân hôn nói với Tam phu nhân, Tam gia đã nghỉ ở thư phòng, bảo nàng đừng lo lắng, ngủ sớm một chút.”
“Dạ!”
Tiểu nha hoàn lanh lẹ đáp, chạy tới phòng tân hôn. Đứng cách một tấm rèm, nàng lặp lại lời dặn của Thanh Nha.
Rèm lay, Thúy nhi bước ra, dúi vào tay nha hoàn một lượng bạc vụn: “Tam phu nhân hỏi, lời này là Tam gia bảo ngươi nói, hay người khác?”
Tiểu nha hoàn nào dám nhận bạc, vội vã buông một câu: “Là Thanh Nha tỷ dặn nô tỳ đến nói.” Rồi chạy biến.
Lại là nàng!
Thẩm Thanh Dao ngồi trong phòng, nghe rõ từng lời, sắc mặt lập tức sa sầm.
*
Một buổi hôn lễ, không chỉ khiến Tạ phủ, mà ngay cả người trong Vương phủ cũng mệt đến rã rời.
Sáng hôm sau, Giang Đình đã đổ bệnh.
Cao Ngọc Uyên nhận được tin, không sao ngồi yên, lập tức sai Giang Phong đi đón người về vương phủ để dưỡng bệnh.
Giang Đình lại nhất quyết không chịu đến, chỉ viện lý do rằng trong phủ còn Nhị tiểu thư, không thể rời đi được.
Cao Ngọc Uyên không còn cách nào khác, đành bảo La ma ma lấy từ kho ra mấy củ nhân sâm trăm năm, tự mình đến Cao phủ khám bệnh.
Một đi một về mất cả ngày trời. Khi về đến phủ, nàng mệt đến mức không còn sức dùng bữa tối, chỉ nằm nghiêng trên giường bàn chuyện với La ma ma.
Đã quyết định để Tạ Ngọc Hồ giữ lại đứa trẻ, thì một số việc phải chuẩn bị sớm. Đồ cần thiết cho lúc sinh nở, quần áo bốn mùa của đứa trẻ, vú nuôi…
Cao Ngọc Uyên chưa từng có kinh nghiệm về việc này, nhưng La ma ma lại là người từng trải. Chủ tớ mỗi người một lời, bàn bạc thật kỹ, cuối cùng cũng định xong mọi việc cần chuẩn bị.
Bàn bạc xong, La ma ma hỏi: “Tiểu thư, bên Lục phủ tính giấu chuyện này thế nào?”
Cao Ngọc Uyên nói: “Chuyện này ta đã bàn với Vương gia rồi, phải nhờ Quỷ Y Đường diễn một màn kịch mới được.”
La ma ma mơ hồ không hiểu: “Tiểu thư, diễn thế nào đây?”
“Nghe ta nói …”
Nghe xong, La ma ma suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thế này thì Lục gia có muốn cũng đành hết hy vọng.”
Cao Ngọc Uyên không nói gì.
Hết hy vọng hay không cũng không phải vấn đề lớn. Có phủ An Thân Vương chống lưng, Lục gia dù biết sự thật cũng không dám ngang nhiên đến cướp người.
Điều nàng lo lắng là cái bụng của Nhị tỷ ngày một lớn, nhưng thân thể lại ngày càng yếu đi. Tiếp tục như vậy, sau này lấy đâu ra sức mà sinh con?
“La ma ma, phía bên Cao phủ, bà rảnh rỗi thì qua chăm sóc nhiều hơn, khuyên nhủ, động viên thêm. Tỷ ấy muốn ăn gì, muốn chơi gì, cứ bảo người đi làm. Dù tốn bao nhiêu bạc cũng không tiếc.”
“Tiểu thư yên tâm, lão nô biết mà!”
“Ngày mai Tam thúc và Tam thẩm về nhà mẹ đẻ, quà hồi môn phải chu đáo.”
“Tiểu thư không cần lo, ngày mai lão quản gia sẽ đi cùng họ. Quà hồi môn dù đơn giản thế nào, thể diện bên trong bên ngoài cũng đủ cả.”
Lời vừa dứt, rèm cửa bỗng bị vén lên, Lý Cẩm Dạ bước vào, người mang theo mùi mưa ẩm ướt.
La ma ma vội hành lễ, Lý Cẩm Dạ phất tay ra hiệu bà lui xuống.
Cao Ngọc Uyên ngồi dậy, giọng hơi khàn: “Ở ngoài trời đang mưa à?”
Lý Cẩm Dạ đưa tay sờ trán nàng, thấy hơi nóng, bèn nhíu mày: “Nàng lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ con, sao giờ lại đổ bệnh rồi?”
“Kiệt sức thôi!” Cao Ngọc Uyên bĩu môi: “Chàng thử đếm xem, tháng này có bao nhiêu chuyện, nào là Tấn Vương thành thân, Tam thúc thành thân, rồi Nhị tỷ xảy ra chuyện… chẳng có chuyện nào không phải việc lớn.”
Lý Cẩm Dạ ngồi xuống bên mép giường, nói: “Nàng bớt lo đi, lo cho ta là đủ rồi.”
“Ta còn chưa lo cho chàng à!” Ánh mắt Cao Ngọc Uyên chòng ghẹo hắn: “Từ lúc quen biết chàng đến giờ, ta lo cho chàng không biết bao nhiêu lần, đếm không xuể đâu.”
Lý Cẩm Dạ ghé sát lại, hôn lên trán nàng: “Lo cho ta là đúng rồi. Có đói không? Muốn ăn gì không, ta bảo nhà bếp làm cho nàng.”
Cao Ngọc Uyên lắc đầu: “Chẳng muốn ăn gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.”
“Được, ta ngủ với nàng.”
Vừa dứt lời, giọng Thanh Sơn đã vang lên ngoài cửa: “Gia, Tam gia đến rồi, đang đợi ở thư phòng.”
Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ nhìn nhau: mới ngày thứ hai sau hôn lễ, không ở nhà chăm sóc tân nương, lại chạy đến vương phủ làm gì không biết?