“Thưa Vương phi, Thanh Nha cô nương vẫn còn trong trắng!”
Lời này như một cú đánh mạnh vào tâm khảm của Thẩm Thanh Dao, khiến nàng nghẹn lời, cả người run rẩy.
“Làm sao có thể?”
Nàng nhìn chằm chằm Thanh Nha đang quỳ dưới đất, gương mặt lúc thì tái nhợt, khi lại chuyển xanh.
Cao Ngọc Uyên cũng nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, như pha trộn giữa sự không thực và nỗi chán ghét.
“Thanh Nha!”
Thanh Nha khóc không ngừng, nức nở đáp: “Nô tỳ có mặt.”
“Quay về với ta đi!”
Cao Ngọc Uyên thở dài: “Nếu ngươi thực sự làm ra chuyện đó, Tạ phủ và Vương phủ đều không dung được ngươi. Nhưng ngươi bị oan, ta cũng không đành lòng nhìn ngươi chịu thiệt thòi. Về đi.”
“Vâng!”
Thanh Nha cắn răng, quyết tâm nói: “Nhưng nô tỳ còn vài lời, cả gan muốn thưa với Tam phu nhân.”
“Ngươi muốn nói, chưa chắc nàng đã muốn nghe.” Cao Ngọc Uyên dùng ánh mắt ngăn lại.
“Nàng không nghe, ta cũng phải nói!”
Trên gương mặt Thanh Nha hiện lên một sự kiên định hiếm có.
“Không giấu gì Tam phu nhân, trước đây nô tỳ có từng ngưỡng mộ Tam gia. Nhưng Tam gia là người ghét nhất chuyện nạp thiếp hay thông phòng. Điều ngài ấy mong muốn là cả đời chỉ có một thê tử duy nhất. Tam gia luôn giữ đúng mực đối với nô tỳ, không hề có bất kỳ hành vi không đứng đắn nào. Nô tỳ kính trọng ngài, không dám sinh lòng tà ý. Một là sợ phụ lòng tiểu thư, hai là sợ làm ô danh Tam gia. Tam phu nhân đã nhìn sai Tam gia, cũng nhìn sai nô tỳ rồi.”
Nói xong, Thanh Nha nhanh chóng lau nước mắt, đứng dậy, lùi về phía sau Cao Ngọc Uyên.
Cao Ngọc Uyên không ngờ một Thanh Nha trước nay im lặng ít lời, lại có thể nói ra những lời sắc bén đến vậy. Trong lòng nàng thoáng xao động, quay sang, cười nhạt nhìn Thẩm Thanh Dao: “Tam phu nhân, Thanh Nha ta giữ lại. Giờ không còn sớm, không tiện giữ ngươi dùng cơm. La ma ma, tiễn Tam phu nhân ra phủ.”
Cao Ngọc Uyên là người như chiếc bánh bao, lúc còn nóng thì mềm mại khắp người, nhưng khi nguội lạnh rồi, ngay cả lời nói cũng trở nên cứng rắn.
Thẩm Thanh Dao lúc này hối hận đến thấu trời, chỉ muốn chạy tới nắm tay Cao Ngọc Uyên, nói một câu: “Xin lỗi, là thẩm sai rồi. Thẩm hẹp hòi, hiểu lầm Thanh Nha cô nương. Mong cháu rộng lượng, đừng chấp thẩm.”
Nhưng trước mặt mọi người, nàng vừa là tiểu thư Thẩm gia, vừa là Tam phu nhân Tạ gia, cả hai thân phận đều không cho phép nàng yếu thế.
“Con người không thể yếu thế, một khi yếu thế thì chẳng còn gì.”
Một Thẩm Ngũ tiểu thư xuất thân thứ nữ như nàng, đã dựa vào chút kiên cường này để có được ngày hôm nay.
Thẩm Thanh Dao cố giữ vẻ đoan trang: “Vương phi chớ trách, ta cũng chỉ làm theo quy củ. Nếu Thanh Nha cô nương muốn ở lại Vương phủ, ta cũng không ép. Dù sao nàng cũng đã chăm sóc Tam gia, trong lòng ta rất cảm kích. Sau này nếu nàng xuất phủ, ta nhất định chuẩn bị một món hồi môn tươm tất, tiễn nàng đi thật long trọng.”
Cao Ngọc Uyên nhẹ nhàng đáp, nhưng lời nói lại thấm gai: “Người của Vương phủ ta, không cần Tam phu nhân bận lòng.”
Lời này khiến Thẩm Thanh Dao không giữ nổi nụ cười: “Vương phi, cáo từ!”
Nàng xoay người định đi, nhưng chợt khựng lại.
Cách đó mấy trượng, Tạ Dịch Vi trong bộ áo xanh nhạt đứng dưới cây quế, đôi mắt đen láy không biểu lộ chút cảm xúc.
Thế nhưng, không hiểu sao Thẩm Thanh Dao lại nhìn thấy rõ trên gương mặt hắn làn sương mờ nhạt dần chuyển sang sắc tối.
Trái tim nàng bỗng rối loạn, loạn đến đau nhói.
Người đàn ông tựa gió mát trăng thanh ấy, đã nghe thấy tất cả!
Nhưng chuyện này không thể trách ta được!
Tên gọi mạo phạm chẳng lẽ không cần đổi?
Chủ nhân với nha hoàn ngày ngày thân cận, chẳng lẽ không đáng nghi?
Vương phi giữ người lại, chẳng lẽ ta phải mời người về?
Thanh Nha nói nàng đã nhìn sai hắn, nhưng tính đi tính lại, đêm tân hôn cũng chỉ là lần thứ hai bọn họ gặp nhau!
Tạ Dịch Vi liếc nàng, sau đó quay lưng bước đi.
Khi bóng áo xanh ấy khuất sau cây quế, một nha hoàn nhỏ tuổi từ Vương phủ chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Dao, cúi đầu nói: “Tam gia nói, mời Tam phu nhân trở về phủ trước.”
Thân thể Thẩm Thanh Dao lay động, tay bấu chặt vào Thúy Nhi mới miễn cưỡng đứng vững.
*
Thần Cơ Doanh.
Dưới ánh nắng mùa thu, các binh sĩ đang huấn luyện, mồ hôi đổ như mưa.
Dưới bóng cây, Tô Trường Sam khoanh tay đứng nhìn. Trước mắt là các binh sĩ ngày đêm khổ luyện, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác xúc động.
Ngày trước, khi còn là một kẻ quậy phá, hắn không nghĩ làm lính có gì khó khăn. Chỉ cần lười biếng chút, qua loa chút, là một ngày cũng trôi qua.
Nhưng từ khi vào Thần Cơ Doanh, tận mắt thấy sự gian khổ của binh sĩ, hắn mới nhận ra, làm quân lính không phải chuyện ai cũng làm được.
“Gia!” Đại Khánh chạy vội tới, ghé tai hắn thì thầm vài câu.
Nghe xong, Tô Trường Sam nhướng mày, cười nhạt: “Tam phu nhân này cũng thú vị thật, lại đi nghi ngờ kẻ ngốc kia với Thanh Nha có tư tình, đúng là đầu óc có vấn đề!”
Đại Khánh đáp: “Thanh Nha đã trở về Vương phủ, Tam gia cũng nói sẽ ở lại đó.”
“Đáng đời!”
Tô Trường Sam bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, hứng khởi nói: “Người đâu! Hôm nay bản thế tử hăng hái, bữa tối thêm thịt, thêm rượu, đãi các huynh đệ!”
“Ôi!”
Cả thao trường vang lên tiếng hoan hô. Có vài binh sĩ bạo gan còn muốn nhấc bổng Tô Trường Sam lên, tung vào không trung.
Những ngày không thịt không rượu, thèm đến chết rồi.
Trong góc, chủ tướng Ngô Sở nhíu mày: “Thế tử gia này đến để làm lính hay làm thần tài thế? Cứ thêm thịt thêm rượu mãi, mấy ngàn người thế này, tốn bao nhiêu bạc chứ!”
Giữa tiếng reo hò, Tô Trường Sam bứt một chiếc lá từ trên cây, đặt vào miệng, thổi một khúc nhạc vui vẻ.
Trên mặt hắn không lộ vẻ gì, nhưng giai điệu lại tràn đầy hân hoan như Tết đến.
Hắn vốn là kẻ hẹp hòi, chúc Tạ Dịch Vi và Thẩm Thanh Dao hạnh phúc đến đầu bạc răng long ư? Đừng có mơ!
Y càng đau khổ, hắn càng vui sướng, không thể kìm được.
“Ta muốn kẻ ngốc ngươi phải nếm trải cảm giác đau khổ!”
*
Kẻ ngốc kia có đau khổ không?
Hoàn toàn không.
Lúc này, Tạ Dịch Vi đang ngồi tựa trên ghế trong tiểu viện của mình tại Vương phủ, tay cầm một quyển sách, đọc vô cùng chăm chú.
Người hầu hạ bên cạnh vẫn là Thanh Nha.
Người đang đứng trước mặt là Cao Ngọc Uyên.
Cao Ngọc Uyên cũng thấy khó hiểu, tam thúc và Thẩm Thanh Dao đã mâu thuẫn đến mức ấy, vậy mà trên mặt hắn lại chẳng có chút tức giận nào. Ban đầu nàng còn tưởng hắn sẽ uống rượu giải sầu một trận lớn, lo lắng nên mới tới xem thử, kết quả lại thấy một gương mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Tam thúc ở lại vương phủ mãi cũng không phải chuyện hay, rốt cuộc cũng phải…”
“Phải làm sao?”
Tạ Dịch Vi vứt cuốn sách trong tay xuống, cười nhạt: “Phải làm lành, đúng không?”
“Nếu không thì cứ lạnh nhạt mãi như vậy sao?”
“Thì sao? Có gì không thể chứ?”
Tạ Dịch Vi chậm rãi thở ra một hơi: “Nàng đối với ta chẳng có chút tình ý gì. Mở miệng là quy củ, ngậm miệng cũng là quy củ, phu thê với nhau, có phải chuyện gì cũng dùng quy củ mà cân đo đong đếm đâu. Nếu nàng muốn dùng quy củ để định đoạt, thì phu là trời, vậy ta hà tất phải nhân nhượng nàng?”
Ngọc Uyên: “…”
Tạ Dịch Vi đứng dậy, xoa nhẹ đầu Ngọc Uyên: “Ta hỏi con, sau khi con trở thành vương phi của Lý Cẩm Dạ, đã từng nhân nhượng ai chưa? Đến cả Lục Quốc Công con cũng dám chỉ tay vào mặt mà mắng một trận. Vì ta, con còn muốn cúi đầu trước nàng ấy đến bao giờ?”
“Tam thúc, con chỉ mong thúc sống tốt thôi.”
“Đạo bất đồng, không thể cùng mưu sự.”
Tạ Dịch Vi khẽ thở dài: “A Uyên à, tam thúc con không phải là người hồ đồ. Chỉ cần nàng mềm mỏng một chút, chịu nhận sai, tam thúc vì con mà nhẫn nhịn nàng ấy cũng được. Nhưng con thử nghĩ xem, một trái tim đã nguội lạnh thì còn dễ hâm nóng không? Còn tam thúc thì sao đây?”
Ngọc Uyên: “…”