Sáng sớm hôm sau, Quản thị trở về nhà mẹ đẻ, giao con trai cho người nhà trông giúp vài hôm.
Lúc sắp rời đi, nàng nói với cha mình: “Con là dâu nhà họ Tạ, không còn đường lui. Nhưng đứa trẻ này còn nhỏ, con chỉ muốn xin cho nó một con đường sống, mong phụ thân cưu mang.”
Quản gia trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Nó mang họ Tạ, đến khi thật sự xảy ra chuyện, dù cha có muốn giữ cũng không giữ được. Nhưng ta thấy tình hình chưa đến mức đó, cứ chờ thêm xem sao.”
Câu nói của cha như viên thuốc an thần khiến Quản thị vững lòng hơn, quay về Tạ phủ, học theo phủ An Thân Vương, đóng chặt cửa lớn, co đầu rút cổ sống qua ngày.
Trái ngược hoàn toàn với sự im ắng của phủ An Thân Vương và Tạ phủ, phủ Phúc Vương và phủ Quốc Công lại nhộn nhịp không ngớt.
Hai phủ này, cửa phủ ngày nào cũng đông nghịt xe ngựa như nước chảy, ngay cả bọn tiểu đồng giữ cửa cũng vì được thưởng mà phát tài to.
Dù hoàng đế đang bệnh, Phúc Vương vẫn phải dè chừng, không thể vui mừng lộ liễu. Nhưng phủ Ninh Quốc Công thì mở tiệc ba ngày ba đêm, ca múa linh đình!
Không ai biết, trong lòng Lục Trưng Bằng cũng đang lo lắng bất an.
Từ khi An Thân Vương vào ngục, vị trên kia chẳng hề có động tĩnh gì. Người ngoài có thể nghĩ là lão hoàng đế đang cân nhắc xử lý ra sao, nhưng Lục Trưng Bằng lại nghĩ xa hơn: “Có khi nào hoàng đế đã sinh nghi?”
Lo lắng vài ngày, đoán không ra thánh ý, hắn bèn hạ lệnh dừng mọi tiệc tùng, tự tay xử lý lại mấy chuyện về mười mấy thị vệ bí mật kia.
Bên phủ Ninh Quốc Công vừa lắng xuống, thì bên Vĩnh Nghị Hầu, độc tử Giang Nguyên Hanh lại không vui.
Một tối nọ, hắn uống say vài chén, dẫn theo một đám người, hùng hổ đến trước cổng phủ Vệ Quốc Công, tiểu tiện thẳng vào cửa chính, miệng còn gào tên Tô Trường Sam.
Bị sỉ nhục nặng nề thế, phủ Vệ Quốc Công chẳng có ai dám ló mặt.
Vệ Quốc Công viện cớ ốm, không ra ngoài.
Giang Nguyên Hanh càng thêm vênh váo, lệnh cho tiểu đồng ngày nào cũng đến trước phủ Vệ Quốc Công tiểu tiện!
Chuyện này đến tai Tô Trường Sam, hắn chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nói với Cao Ngọc Uyên đang châm cứu cho mình: “Lúc còn quyền thế, người người cười với mình; lúc thất thế, đến cả chó điên cũng dám cắn một cái. Ta muốn xem hắn vênh váo được mấy ngày!”
Cao Ngọc Uyên rút cây kim cuối cùng xong mới nói: “Nhà tích đức ắt có phúc. Đừng nói phủ Vĩnh Nghị Hầu, ngay cả Đại Tân nếu cứ thế này, cũng sẽ có ngày tan tác như mưa giông gió cuốn.”
Tô Trường Sam nghe mà mặt mày tái nhợt: “Ngươi đúng là dám nói đấy!”
Nhưng Cao Ngọc Uyên vẫn chưa dừng lại: “Từ khi khai quốc tới nay, bao lần ngoại tộc xâm lấn, Đại Tân vẫn bình an vô sự. Thế mà trận chiến ở Lương Châu lại khiến quốc lực tổn hại nặng nề. Có thể thấy, quốc gia như gia đình, bị đánh từ ngoài chưa chết được, nhưng nếu tự mục nát từ bên trong, mới là diệt vong thực sự.”
Mới vài ngày, gương mặt Tô Trường Sam đã gầy đến biến dạng. Nghe những lời này xoáy sâu vào lòng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, thậm chí có chút tiều tụy như người già.
Thấy mình nói quá, Cao Ngọc Uyên vội xoa dịu: “Đừng nghĩ nhiều, dưỡng bệnh mới là điều chính đáng.”
Tô Trường Sam cười khổ nhìn nàng: “Những lời này, đáng lẽ nên để người trên long ỷ nghe.”
Cao Ngọc Uyên rũ mắt, nói nhỏ: “Ông ta ngồi trên cao, thì tai nghe được lời nào chứ? Người biết nói lời nịnh hót thì là tiểu nhân, còn quân tử không uốn mình, vĩnh viễn không tới gần ông ta được.”
Rồi nàng nói khẽ: “Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi đi.”
“Cao Ngọc Uyên!” Tô Trường Sam gọi nàng lại, đưa mắt ra hiệu cho Đại Khánh và Nhị Khánh lui ra.
“Có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
Cao Ngọc Uyên ngồi lại bên giường: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn… từ hôn.”
Cao Ngọc Uyên sửng sốt: “Tam thúc không nói với ngươi sao? Vương gia vẫn còn hậu chiêu, chỉ là chưa đến thời điểm.”
“Không liên quan đến Mộ Chi. Là ta muốn từ hôn.” Tô Trường Sam hít sâu một hơi.
Cao Ngọc Uyên nhíu mày: “Tô Trường Sam, ngươi lớn thế rồi, còn trẻ con thế à? Hôn sự này là do hoàng thượng ban, giờ mà lui, chẳng phải vả vào mặt ông ta sao?”
“Chỉ cho phép ông ta vả ta, không cho ta vả lại một lần à?”
Tô Trường Sam cười nhạt: “Huống chi, ta làm vậy là để giải thoát cho cả nhà sủng thần của ông ta.”
Cao Ngọc Uyên phì cười vì sự “nghiêm túc” ấy: “Tô Trường Sam, lúc này rồi mà còn đùa được sao?”
“Cao Ngọc Uyên, ta rất nghiêm túc!” Tô Trường Sam ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Cuộc hôn nhân này, họ không tình nguyện, ta cũng không. Trước đây ta là thế tử, còn tương xứng với nhà Chu gia. Bây giờ… ngươi nghĩ Chu gia thật sự không muốn từ hôn sao?”
“Họ chỉ ngại là hôn sự do hoàng thượng ban, lúc này không dám mở lời, sợ bị đàm tiếu thôi.”
“Ta bị thương bao ngày, Chu gia không thèm cử người thăm, một lời hỏi han cũng không. Tên súc sinh Giang Nguyên Hanh dám sỉ nhục phủ ta như vậy, Chu Khải Hằng có dám hé răng không? Với thể diện hắn có trước mặt lão hoàng đế, chỉ một câu đã khiến Giang Nguyên Hanh mất mạng rồi!”
Nói một hơi dài, Tô Trường Sam th* d*c.
“Cao Ngọc Uyên, giờ ta mở miệng, gánh hết mọi điều tiếng. Chu phủ vừa giữ được mặt mũi, vừa có thể âm thầm giúp đỡ Lý Cẩm Dạ, có khi còn áy náy vì ta không gây họa cho tiểu thư nhà họ, mà ngấm ngầm bù đắp nữa cũng nên.”
Lý lẽ thì đúng, nhưng làm vậy là đắc tội thật sự với hoàng đế.
“Tô Trường Sam, ngươi nghĩ kỹ chưa? Đây không phải chuyện nhỏ đâu.”
“Nghĩ kỹ rồi, không thể kỹ hơn.” Gương mặt Tô Trường Sam ánh lên vẻ cứng rắn, điềm đạm mà kiên quyết.
Hắn hiểu rõ: nếu muốn bên người đó cả đời, bây giờ chính là cơ hội duy nhất để thoái hôn.
Cao Ngọc Uyên nhìn hắn hồi lâu, cảm thán: “Lá gan của ngươi to thật.”
Còn có chuyện to hơn… chưa kể ngươi biết thôi!
Tô Trường Sam nhìn nàng, giọng bình thản như mặt hồ tĩnh lặng: “Đây không phải gan to, mà là biết thân biết phận.”
Không thể khuyên thêm, Cao Ngọc Uyên đứng dậy: “Chuyện này, một mình ta không quyết được. Phải bàn với tam thúc.”
Tô Trường Sam khép mắt lại: “Cứ nói với Tam gia, nể tình bộ dạng bán thân bất toại này của ta, xin hãy thành toàn tâm ý cho ta.”
Từ nhà bên trái đi ra, xuyên qua tiền sảnh, Cao Ngọc Uyên vào nhà bên phải.
Bên trong, Thanh Nha đang hầu Tạ Dịch Vi uống thuốc.
Một bát thuốc đắng ngắt, khiến khuôn mặt tuấn tú của Tạ Dịch Vi nhăn lại.
Việc hệ trọng, Cao Ngọc Uyên ra hiệu cho Thanh Nha lui ra, không vòng vo, kể hết chuyện của Tô Trường Sam.
“Tam thúc, con thấy hắn đã quyết ý rồi. Người xem… chuyện này…”
Một trận gió thoảng qua, người vừa ngồi kia đã biến mất.
Cao Ngọc Uyên nhìn bóng áo xanh biến mất nơi cửa, sững lại, nghĩ thầm: “Để tam thúc đi khuyên cũng tốt.”