Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 554: Chỉ muốn nhìn hắn một lần



La ma ma bước đến bên tiểu thư, ghé tai thì thầm: “Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến rồi, muốn gặp người một chút.”

“Sao tỷ ấy lại đến?”

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt ngoài kia, nghi ngờ nhìn La ma ma, La ma ma lắc đầu.

“Có chuyện gì vậy?” Lý Cẩm Dạ hỏi.

Cao Ngọc Uyên biết không thể giấu được, dứt khoát thành thật: “Nhị tỷ đến rồi, các người cứ uống từ từ, ta đi một lát rồi quay lại.”

Câu nói này nghe qua không có gì lạ, nhưng Tạ Dịch Vi lại nhíu mày, đang mang thai mà không chịu ở nhà dưỡng thai, lại chạy đến vương phủ làm gì?

“Ta đi cùng con!”

Tô Trường Sam liếc hắn một cái: “Chuyện giữa nữ nhân với nhau, ngươi đi làm gì? Một nam nhân to đùng đứng đó, tỷ muội người ta nói chuyện riêng cũng khó. Ngoan ngoãn ngồi yên đi.”

Tạ Dịch Vi: “….”

“Trường Sam nói đúng!”

Lý Cẩm Dạ đứng dậy, lấy áo choàng từ giá treo khoác lên cho Cao Ngọc Uyên: “Đi sớm về sớm, chúng ta vừa uống vừa chờ.”



Trong hoa sảnh, Nhị tiểu thư Tạ Ngọc Hồ mặc áo gấm, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu thiên thanh, áo choàng rộng thùng thình che đi bụng bầu cao vút của nàng.

Cao Ngọc Uyên bước vào, cảm thấy trong sảnh hơi lạnh, liếc mắt nhìn La ma ma: “Ma ma, cho thêm một lò than.”

“Dạ, tiểu thư!”

Lò than được đưa vào, trà nóng dâng tận tay. Tạ Ngọc Hồ không vòng vo, nói thẳng: “Tam muội, tỷ muốn nhờ muội một việc.”

“Để ta đoán thử nhé?”

Cao Ngọc Uyên giơ tay ngăn lại: “Đêm khuya như vậy mà Nhị tỷ đến, chắc chắn là chuyện không thể để người khác biết. Dùng chữ “nhờ”, hẳn là việc khó. Nhị tỷ, có phải vì người nhà họ Lục mà đến sao?”

Tạ Ngọc Hồ không hề ngạc nhiên khi nàng đoán trúng, gật đầu: “Tam muội đừng lo, ta với hắn đã sớm không còn tình cảm gì. Ta chỉ muốn, đứng từ xa nhìn hắn một cái.”

Cao Ngọc Uyên hỏi: “Nếu đã không còn tình cảm, thì một cái nhìn đó còn có ý nghĩa gì chứ?”

“Trong mắt người khác, có lẽ chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng với ta…”

Tạ Ngọc Hồ khẽ cười: “Bắc địa lạnh lẽo, núi cao đường xa, có lẽ cái nhìn này sẽ là lần cuối cùng. Không nhìn, trong lòng cứ thấy bất an, đến niệm Kinh Kim Cang cũng không nổi. Nếu muội không yên tâm, có thể đi theo. Thật sự, chỉ nhìn một cái, sẽ không có gì khác.”

“Ta không phải không yên tâm, chỉ là sức khỏe của tỷ…”

Cao Ngọc Uyên liếc nhìn bụng chị mình, trong lòng do dự.

Chỉ còn hai, ba tháng nữa là sinh, bụng lớn đến mức không thể che giấu. Cái gọi là nhìn từ xa, làm sao có thể để người nhà họ Lục không phát hiện ra, chuyện này không dễ chút nào.

Khó xử thật!

Tạ Ngọc Hồ thấy nàng im lặng, gắng sức đứng dậy, làm bộ muốn quỳ xuống.

Cao Ngọc Uyên giật mình, vội vàng đỡ lấy: “Nhị tỷ không cần làm vậy. Nếu việc dễ, ta lập tức đồng ý. Nếu việc khó, dù tỷ có quỳ chết trước mặt ta, ta cũng không dám hứa. Nhưng chuyện này…”

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Để ta bàn với Vương gia đã, rồi trả lời tỷ sau.”

Tim Tạ Ngọc Hồ đập thình thịch không ngừng, mắt đỏ hoe nói: “Dù được hay không, ta cũng biết ơn. Vậy, không quấy rầy muội nữa, ta về trước.”

Cao Ngọc Uyên lúc này mới nhìn rõ cái bụng của nàng, lòng chấn động: “Nhị tỷ đừng vội, bụng của tỷ lớn như vậy, chẳng lẽ là song thai? Để ta bắt mạch cho.”

“Ôn lang trung cũng nói vậy!”

Tạ Ngọc Hồ ngồi xuống, đưa tay ra: “Tiếc là không phải. Ông còn bảo sức khỏe ta rất tốt, đứa bé cũng ổn.”

Cao Ngọc Uyên chăm chú bắt mạch, phát hiện lời lang trung không sai chút nào.

“Ma ma, bảo Giang Phong đích thân đưa Nhị tỷ về, rồi lấy nửa cân yến sào từ kho mang cho tỷ ấy.”

Tạ Ngọc Hồ vội nói: “Lần trước muội cho còn chưa dùng hết.”

“Thì mau ăn đi, đừng tiếc.”

Cao Ngọc Uyên đỡ nàng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chuyện sinh nở, tỷ đừng lo. La ma ma đã chuẩn bị cả bà vú rồi.”

“Nhị tiểu thư, bà vú là một nữ nhân nông thôn ở trang viên Lưu gia, thân thể rất khỏe mạnh, trước sinh hai bé trai, đều bú sữa bà ấy mà lớn, mập mạp khoẻ mạnh, chưa từng ốm đau. Lý lịch gia đình đã điều tra kỹ, ba đời đều là nông dân trong sạch, xin tiểu thư cứ yên tâm!”

Tạ Ngọc Hồ cảm kích nói: “Cảm ơn ma ma.”

“Cảm ơn cái gì!”

Cao Ngọc Uyên thay lời La ma ma nói tiếp: “Tỷ cứ an tâm chờ sinh nở là được.”

“Có muội ở đây, trong lòng ta không có chỗ nào không yên.” Tạ Ngọc Hồ sợ nàng thấy nước mắt mình, bèn quay mặt đi, nói nhỏ.



Trong noãn các, rượu đã qua ba tuần.

Vì hôm nay uống rượu mạnh, cả bốn người đều hơi ngà ngà. Dù chỉ nhấp môi một chút, Tạ Dịch Vi cũng cảm thấy bụng như có lửa, đốt toàn thân nóng bừng.

Tô Trường Sam vừa khỏi bệnh, sức khỏe không bằng trước, lại thêm rượu vào, người như con tôm luộc, mềm nhũn tựa lên người Tạ Dịch Vi.

Tạ Dịch Vi mặt đã đỏ, bị hắn dựa vào như thế, càng không dám nhìn Lý Cẩm Dạ ngồi đối diện.

Lý Cẩm Dạ thấy bộ dạng lúng túng của hắn, liếc mắt nhìn Tô Trường Sam.

Tô Trường Sam khiêu khích hất cằm một cái.

Sao nào, chỉ cho ngươi với A Uyên nhà ngươi liếc mắt đưa tình, không cho ta với A Vi nhà ta thân mật à? Mau thu ánh mắt lại, A Vi nhà ta da mặt mỏng, không chịu nổi đâu.

Lý Cẩm Dạ nếu không vì hắn đang yếu ớt, chỉ vì cái ánh mắt kia, đã muốn cho hắn một trận rồi.

Hắn miễn cưỡng dời mắt, giơ chén chúc Tạ Dịch Vi: “Tam gia, dạo này cực khổ rồi!”

Tạ Dịch Vi vội nâng chén: “Vương gia mới là người cực nhất. Ly này, kính Vương gia và cả Hư Hoài!”

Trương Hư Hoài cười nói: “Có cực cũng không bằng Thế tử gia. Nằm liệt trên giường hai tháng trời, giờ còn chống đỡ thân thể nửa tàn này cùng uống rượu với bọn ta. Trường Sam à, hay là… ngươi dựa lên người ta đi!”

Tạ Dịch Vi vừa nghe, vội nghiêng người lại phía Tô Trường Sam, giúp hắn dựa thoải mái hơn, còn nhét hai cái đệm gấm dưới lưng hắn.

Một hành động này khiến cả bàn rượu yên lặng vài giây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Lý Cẩm Dạ: “…” Biết thương người thật đấy!

Trương Hư Hoài: “…” Cái tên khốn Trường Sam này, cuối cùng cũng được như ý!

Ngay sau đó, Tô Trường Sam trơ mắt nhìn gương mặt của Tạ Dịch Vi đỏ ửng đến tận mang tai, cổ cũng đỏ luôn.

Rồi lại trơ mắt nhìn hắn che miệng ho, mà trong cơn ho đó, hắn còn nghe ra cả đau lòng, giằng co, mâu thuẫn, muốn nói lại thôi và sự che giấu.

Hắn giả bộ bình tĩnh nhìn ra ngoài, đầu tiên đắc ý nhướng mày, sau đó gắng gượng giữ biểu cảm, “thoải mái” nói: “Thân thể ta dưỡng thêm một chút là được, đừng cứ nhắc mãi. Mấy lang trung các ngươi toàn thích chuyện bé xé ra to.”

Tạ Dịch Vi nghe vậy, lòng ấm áp, quay đầu dặn kỹ: “Thân thể chưa lành, uống ít thôi, đợi khi nào khỏe hẳn, ta sẽ cùng ngươi uống say một trận cũng không muộn.”

Tô Trường Sam nhướng mày với Trương Hư Hoài: “Nghe theo ngươi!”

Trương Hư Hoài tức đến trợn mắt trắng dã, thật muốn đầu độc cái tên mặt dày lại còn giả bộ ngoan ngoãn này quá!