Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 557: Hôn mãi không đủ



Đêm hôm ấy, noãn các náo loạn cho đến tận giờ Tý mới tan.

Trương Hư Hoài bị Loạn Sơn cõng về phòng. Hắn vừa chui lên giường đã lầm bầm mấy tiếng “A Cổ Lệ”, đầu vừa chạm gối là ngủ say như heo.

Tạ Dịch Vi còn thảm hơn, uống hai chén rượu Thiêu Đao Tử, gục luôn trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Tô Trường Sam cũng chẳng khá hơn, dùng đũa gõ vào bát, lè nhè hét lên vài tiếng, nhưng chẳng ai hiểu hắn hét cái gì.

Lúc tiệc tan, Đại Khánh và Nhị Khánh mỗi người cõng một tên say về.

Lý Cẩm Dạ dù uống không ít rượu nhưng vẫn tỉnh táo. Hắn kéo tay Cao Ngọc Uyên, bước ra khỏi noãn các, đi về phía vườn sau.

Đêm đầu đông rét căm căm, hắn không cho ai theo sau, xung quanh tối đen như mực, chẳng thấy rõ đường đi.

Cao Ngọc Uyên lạnh đến mức rúc hẳn vào lòng hắn: “Về đi thôi, tối om thế này, còn đi dạo cái gì nữa.”

Lý Cẩm Dạ lại cố chấp đi tiếp.

Cao Ngọc Uyên không cần nhìn cũng biết hắn đang rất vui. Cũng không cần đoán, hẳn là vì chuyện của Phúc vương.

Bao nhiêu ngày bôn ba mưu tính, cuối cùng hai ngọn núi lớn chắn đường cũng đã bị dẹp bỏ, chuyện phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“A Uyên, đi thêm một chút với ta nữa!”

Cao Ngọc Uyên than trách: “Sức khỏe chàng không chịu được gió, nhiều nhất chỉ đi thêm một lát thôi, rồi phải về.”

“Một lát là bao lâu?”

“Nửa tuần trà thôi!” Nàng bị gió lạnh tạt vào mặt đến đau rát: “Không thể hơn nữa!”

Lý Cẩm Dạ bật cười: “Lúc ta ở trong ngục, mỗi đêm đều nghĩ: Ngọc Uyên nhà ta ở ngoài có sốt ruột không, có nhớ ta không, có gầy đi không, ban đêm có đá tung chăn, có một mình trốn trong chăn khóc thầm không…”

“Sau đó thì sao?” Cao Ngọc Uyên mỉm cười.

“Làm gì có sau đó!” Lý Cẩm Dạ ôm chặt nàng hơn: “Chỉ nghĩ vậy thôi.”

Cao Ngọc Uyên vừa bực vừa buồn cười, nhón chân, ghé sát tai hắn thì thầm: “Có sốt ruột, có nhớ, có gầy, và đã từng khóc.”

“Thấy chưa, ta đoán trúng hết!”

Lý Cẩm Dạ đắc ý cúi đầu hôn nàng: “Sau đó ta bảo với Hư Hoài, chuyện đầu tiên sau khi ra ngoài là phải dỗ dành nàng cho thật tốt.”

“Đã dỗ chưa?” Cao Ngọc Uyên liếc hắn một cái, ánh mắt long lanh.

“Chẳng phải đang dỗ đây sao?”

Lý Cẩm Dạ cắn môi nàng: “Trước tiên dỗ ngoài này, lát nữa lên giường dỗ tiếp!”

Cao Ngọc Uyên bị hắn nói đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội đưa tay bịt miệng hắn, nhưng lại bị hắn nắm lấy: “Sao tay lạnh thế?”

“Chàng cũng đâu ấm hơn gì!”

Hai người, bốn bàn tay, như vừa ngâm nước đá vậy.

“Là lỗi của ta!” Hắn phà hơi ấm vào lòng bàn tay nàng.

Lúc này phải nhân cơ hội hắn áy náy mà lừa hắn về phòng mới đúng.

Cao Ngọc Uyên khẽ nói: “Về thôi, ta sắp đông thành cục băng rồi.”

Lý Cẩm Dạ quả nhiên không nỡ để nàng lạnh, ôm nàng quay người đi thẳng.

Về tới phòng, La ma ma và mấy người đã chuẩn bị sẵn nước nóng.

Lý Cẩm Dạ đẩy nàng vào phòng tắm: “Nàng tắm trước đi, ta uống chén trà nóng giải rượu.”

Cao Ngọc Uyên tin thật, thoải mái ngâm mình trong thùng gỗ, đang tận hưởng thì bỗng có người bước vào. Nàng ngoảnh đầu lại, liếc một cái thì mặt đỏ đến tận cổ.

Lý Cẩm Dạ ngồi vào thùng tắm, không nói lời nào, chỉ thản nhiên ngắm nàng không chớp mắt.

Tim Cao Ngọc Uyên thót lên, duỗi chân đá hắn: “Lớn rồi mà không biết xấu hổ!”

“Ta với phu nhân mình tắm chung thì có gì là xấu hổ?”

Lý Cẩm Dạ dịch lại gần, dang tay ôm nàng lên người, cắn nhẹ vành tai nàng: “Chuyện này cũng là điều ta nghĩ đến khi còn trong ngục.”

Tim Cao Ngọc Uyên đập như trống, cảm giác thật không thể tả, thầm nghĩ: Gã này lúc ở trong ngục nghĩ được bao nhiêu chuyện thế không biết!

Ai ngờ lúc này, Lý Cẩm Dạ bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ xuống xương cụt nàng.

Cao Ngọc Uyên mềm nhũn, lắp bắp nói: “Lý Cẩm Dạ, chàng mà còn thế nữa…”

“Thế nào?” Lý Cẩm Dạ nhướng mày nhìn nàng: “Hửm?”

Cao Ngọc Uyên: “…”

Câu sau đó… không dám nói nữa!

Thế là nàng nghiến răng, chủ động cúi đầu hôn hắn…



Người ta bảo lâu ngày gặp lại còn ngọt ngào hơn cả tân hôn, quả không sai chút nào.

Hai người bước ra khỏi phòng tắm, Cao Ngọc Uyên bị hắn làm cho đến nỗi không biết nên khóc hay cười, vừa nằm lên gối là mí mắt sụp xuống.

Nhưng người kia vẫn không chịu để nàng yên, bên này hôn một cái, bên kia hôn một cái, như thể hôn mãi vẫn chưa đủ.

Cao Ngọc Uyên giơ tay che mắt, líu ríu nói: “Lý Cẩm Dạ, chàng có thôi đi không!”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, đôi mắt ánh lên một tầng sương mờ: “Nàng ngủ của nàng, ta hôn của ta.”

Cao Ngọc Uyên khựng lại, đôi mắt đã sắp nhắm lại lại khẽ mở ra: “Vậy thiếp còn ngủ được sao?”

Lý Cẩm Dạ chống đầu cười: “Không ngủ được thì dậy làm chuyện khác!”

“Chàng nằm mơ đi!”

Cao Ngọc Uyên trừng mắt, thầm nghĩ: Chàng ở trong đó làm đến hai lần rồi đấy!

Lý Cẩm Dạ cười khẽ một tiếng, bất ngờ cúi đầu hôn sâu, tay lại lần mò sang…

Đêm lạnh, sương giá như chạm khắc, vạn nhà lên đèn, có kẻ say không tỉnh, cũng có người gối chiếc cô đơn.

*

Tạ phủ, nội trạch.

Thẩm Thanh Dao khoác áo ngồi dậy, Thúy Nhi nghe tiếng động bèn mang đèn vào: “Tam phu nhân?”

“Giờ nào rồi?”

“Hồi canh tư đã đánh xong.” Thúy Nhi đặt đèn xuống: “Tam phu nhân có muốn uống trà không?”

Thẩm Thanh Dao lắc đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh sáng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Thúy Nhi biết tiểu thư đang có tâm sự.

Hai vị vương tranh đấu, phủ An Thân Vương chiếm thế thượng phong. Tam gia là tâm phúc của An Thân Vương, địa vị cũng được nâng cao, không còn như xưa nữa.

Nếu tiểu thư thật sự trở thành Tam phu nhân, ngày tháng sau này hẳn là rực rỡ biết bao.

Nhưng mà…

Thúy Nhi âm thầm thở dài, nói: “Tam phu nhân à, trời lạnh rồi, dù vương phủ có tốt đến đâu cũng là nhà người ta, nô tỳ nghĩ chi bằng tìm cách mời Tam gia trở về thôi!”

Thẩm Thanh Dao im lặng không nói gì.

Thúy Nhi lại khuyên: “Dù không phải vì Tam gia, vì bản thân mình cũng nên mời người về. Bằng không lại để đám tiểu nhân trong hầu phủ xì xào bàn tán sau lưng tiểu thư.”

Thẩm Thanh Dao nghe xong, lại im lặng hồi lâu.

Lời này không phải phóng đại. Mấy hôm trước trở về hầu phủ, vô tình nghe thấy người ta nói: Thẩm Thanh Dao có lấy được người tốt thì sao, chẳng phải vẫn phải giữ lấy cái Tạ phủ trống trơn, sống như góa phụ đó thôi.

Lúc đó nàng cười nhạt, chẳng để trong lòng. Nhưng mấy ngày nay sau khi chuyện Phúc vương định lại, nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trong lòng thật không dễ chịu.

“Việc này, để ta suy nghĩ thêm.”

Thúy Nhi nghe vậy, mừng rỡ không biết làm sao cho phải, thầm nhủ: Ôi, phu nhân của ta cuối cùng cũng chịu nghĩ thông rồi.

Vừa bước vào tháng mười một, tiết trời ở đế đô càng lạnh đến thấu xương.

Giữa cái giá rét cắt da ấy, gần trăm nam nhân trưởng thành của Lục phủ, dưới sự giám sát của quan binh, xuất thành qua cổng Bắc, bị áp giải lên phương Bắc.

Lục Trưng Bằng tóc tai rối bù đi ở phía trước, khuôn mặt nào còn vẻ oai phong ngày nào, chỉ còn lại nét tăm tối chết chóc.

Đến lúc này, hắn mới thật sự hiểu, cái gọi là vinh hoa phú quý chẳng qua là một trò cười, chỉ là kẻ trước diễn xong, kẻ sau lên sân khấu mà thôi.