Suốt nửa canh giờ, Cao Ngọc Uyên ngồi trên bậc thềm ngoài phòng, tựa như đã tách biệt khỏi trần thế.
Giữa trời tuyết giá rét, nàng ngồi im không nhúc nhích, hai tay đan chặt, chống dưới sống mũi, thần trí phiêu đãng nơi xa.
Nếu có thể quay lại từ đầu, nàng thà để Nhị tỷ hận mình, cũng không nên giữ đứa trẻ ấy lại.
Nàng sẽ cho tỷ ấy uống một bát thuốc phá thai, đưa cho một món hồi môn dày dặn, chọn một người chồng thật thà lương thiện để gả đi, sống một đời bình yên.
Là nàng đã dung túng cái chết của tỷ ấy!
“A Uyên?”
Nghe tiếng gọi, Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu lên, vệt lệ vẫn còn trên má.
Lý Cẩm Dạ thấy lòng như thắt lại, vội bước nhanh tới, kéo nàng từ mặt đất dậy, ôm chặt vào lòng.
Hai vợ chồng cứ thế lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì.
Rất lâu sau, Lý Cẩm Dạ nói: “Đừng tự trách mình quá, nàng đã cố hết sức rồi. Mỗi người có một số mệnh, đây là số mệnh của nàng ấy.”
Người trong lòng không đáp lời.
Hắn cúi đầu nhìn, nàng đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức, lông mi dài còn đọng ướt nước.
Lý Cẩm Dạ dịu dàng đưa đầu ngón tay vuốt qua đôi môi khô nứt của nàng, ánh mắt tràn đầy xót xa, bế nàng lên, rồi nhìn về phía sau.
Giang Đình và Giang Phong, tiến tới, nhỏ giọng gọi: “Vương gia?”
Lý Cẩm Dạ nói: “Ta đưa vương phi về phủ trước, chuyện ở đây giao cho các ngươi, hậu sự lo liệu cho chu toàn.”
Giang Phong chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Có cần báo tang cho Tạ gia không? Báo thế nào?”
Lý Cẩm Dạ trầm mặc rất lâu.
Nhị tiểu thư mang thai là chuyện giấu kín với cả Tạ phủ, giờ người đã chết, e là không thể che giấu được nữa. Vậy thì nên nói thật, hay là…
“Dù sao nàng ấy cũng mang họ Tạ, cứ báo đi!”
Người trong lòng hắn đột nhiên mở miệng. Cao Ngọc Uyên chưa thực sự ngủ sâu, mấy câu vừa rồi nàng đều nghe rất rõ.
Nàng vùng ra khỏi vòng tay hắn, đặt chân xuống đất, nói thêm một câu: “Nói thật, không cần giấu!”
“Dạ!”
“Khoan đã!”
“Tiểu thư còn căn dặn gì?”
Cao Ngọc Uyên nheo mắt lại, khi mở ra thì ánh mắt sắc như băng: “Báo tang cho Tam phu nhân nhà bên cạnh nữa!”
Lý Cẩm Dạ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu xa.
Cao Ngọc Uyên đối diện với đôi mắt đen sẫm kia, nghiến răng nói: “Điều khiến ta hối hận nhất bây giờ chính là để ả làm Tam phu nhân. Nếu không vì ả, Nhị tỷ sẽ không chết!”
Lý Cẩm Dạ chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, không nói một lời.
…
“Bùm bùm bùm…”
Cánh cửa nhỏ của Tạ phủ bị đập mạnh vang rền. Người gác cổng uể oải chui ra khỏi chăn ấm, mắt nhắm mắt mở hé một khe cửa.
“Ai đó?”
“Báo cho đại phu nhân và đại gia, Nhị tiểu thư chết rồi!”
“A…!”
Gã gác cổng hồn vía lên mây, lập tức lao đi báo tin.
Nửa tuần trà sau, đại sảnh Tạ phủ đèn đuốc sáng rực như ban ngày, mọi người lục đục kéo đến, kẻ nhìn người này, người nhìn kẻ kia, vẻ mặt hoang mang cực độ.
Tạ Thừa Quân cuối cùng vẫn trấn tĩnh hơn chút, nói: “Phụ thân, mẫu thân, không ai đem chuyện thế này ra đùa đâu, chúng ta mau đến Cao phủ xem sao!”
Tạ lão gia đập bàn một cái, giận dữ quát: “Nó không còn là người của Tạ gia chúng ta nữa! Thứ làm mất mặt cả nhà, chết thì chết, thì sao?”
“Tổ phụ!” Tạ Thừa Quân quýnh lên đến giậm chân: “Giờ không phải lúc nói mấy lời đó! Người cứ ở lại trong phủ, chúng con đi xem sao đã!”
“Đúng đó! Đang yên đang lành, sao lại chết được chứ!” Quản thị vừa khóc vừa nói: “Chắc không phải thật đâu nhỉ, tim cứ đập thình thịch đây này!”
Cố thị mặt trắng bệch, đờ đẫn không nói được nửa lời.
Chết rồi?
Sao có thể?
“Đi!”
Tạ đại gia hô lớn: “Ta phải xem xem, người đang sống sờ sờ lại nói chết là chết làm sao!”
…
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Vĩnh Xương Hầu, đèn bỗng sáng rực.
Kiều thị hoảng hốt vén màn bước ra, kinh hô: “Ngươi… ngươi nói gì?”
Thẩm Thanh Dao phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn kể hết đầu đuôi sự việc, khiến Kiều thị nghe xong mà ngây dại.
Trước khi ngủ, bà ta còn nghĩ, Ngũ nha đầu bị cha ruột dạy dỗ một trận, chắc cũng biết hối hận rồi. Chỉ cần chịu hối cải, thì chuyện này dễ giải quyết, Tam gia vì nể tình giữa Vĩnh Xương Hầu phủ và phủ An Thân Vương, cũng sẽ không bạc đãi nàng ta.
Nào ngờ… giấc mộng còn chưa kịp thành hình, thì cơn ác mộng đã ập tới.
Kiều thị hốt hoảng, mồ hôi rịn đầy trán, quay đầu nhìn thấy chồng vừa bước ra: “Lão gia, phải làm sao bây giờ? Giờ biết làm sao đây?”
Vĩnh Xương Hầu liếc bà một cái, bước tới trước mặt Thẩm Thanh Dao, lạnh lùng hỏi: “Nửa đêm ngươi chạy về đây, muốn chúng ta giúp ngươi thế nào?”
Lúc này Thẩm Thanh Dao mới thực sự sợ hãi. Tuy vô tình, nhưng quả thật Nhị tiểu thư vì bị nàng làm hoảng sợ mới té ngã, rồi khó sinh mà chết.
“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi thật sự không cố ý, xin phụ thân mẫu thân làm chủ cho nữ nhi!”
“Bốp!”
Vĩnh Xương Hầu giơ tay tát một cái.
“Làm chủ ư? Một mạng người đó! Ngươi bảo chúng ta làm chủ thế nào? Đến nhà người ta, không có sự cho phép đã tự tiện xông vào đó là lỗi thứ nhất; thấy việc riêng tư lại không biết tránh né, còn nhào vào gọi đó là lỗi thứ hai; phạm lỗi rồi không xin lỗi, còn quay về cầu xin phụ mẫu làm chủ đó là lỗi thứ ba! Ta hỏi ngươi, những quy củ ngươi hằng ngày vẫn hay rao giảng đâu cả rồi?”
Thẩm Thanh Dao từ nhỏ chưa từng bị đánh một cái, cú tát này khiến nàng choáng váng đầu óc, nước mắt tuôn như mưa.
“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi, biết sai rồi mà!”
“Muộn rồi!”
Kiều thị ngồi bệt xuống ghế, thở dài: “Giờ nói gì cũng muộn!”
Dù người chết là Nhị tiểu thư Tạ gia, nhưng An Thân Vương phi đã che giấu cho nàng dưỡng thai trong phủ, đủ thấy quan hệ thân thiết.
Giờ người chết rồi, Vương phi mất đi tỷ tỷ, mọi oán hận chắc chắn đều đổ lên đầu nha đầu này. Mà Lý Cẩm Dạ lại yêu thương vương phi hơn cả sinh mạng…
Thế này… thế này…
Kiều thị ai oán r*n r*: “Thẩm Thanh Dao à, ngươi xem ngươi đã gây nên chuyện gì thế này!”
Thẩm Thanh Dao ngồi bệt dưới đất, vô lực cúi đầu.
“Lão gia, phu nhân!”
Lão quản gia hớt hải chạy vào, thở hồng hộc: “Người của phủ An Thân Vương vừa đến báo tang! Nói… nói Nhị tiểu thư chết rồi!”
“Cái gì!”
Kiều thị hét lên một tiếng, trong lòng hận không thể b*p ch*t Thẩm Thanh Dao cho hả giận.
Xem đi, người không hề có chút quan hệ huyết thống, vậy mà lại đích thân báo tang tới tận Hầu phủ, rõ ràng là Vương phi phủ An Thân Vương cố ý làm thế!
…
Một đoàn người Tạ phủ vội vã kéo đến Cao phủ.
Lúc này, Cao phủ đã treo đầy cờ trắng, đại sảnh làm linh đường, đặt một cỗ quan tài lớn, vài người hầu đang đốt giấy tiền, Giang Đình mặc tang phục đứng bên linh cữu.
Quản thị hai chân mềm nhũn, lúc này mới nhận ra Nhị muội thực sự đã không còn.
Nhưng, sao lại chết?
Tạ đại gia bước lên một bước, túm cổ áo Giang Đình, thái dương giật giật liên hồi: “Nói! Một người đang yên đang lành, sao lại chết? Các người đã làm gì nàng ấy?”
Giang Đình ho nhẹ một tiếng, làm theo lời căn dặn của tiểu thư, thuật lại đầu đuôi nguyên nhân cái chết của Nhị tiểu thư.
Nói xong, tất cả đều chết lặng, nửa ngày không thốt được lời nào.
Rất lâu sau, Cố thị mới bật ra một tiếng gào khóc: “Ngọc Hồ ơi, con gái khổ mệnh của ta ơi…”