Nửa tuần trà sau, Cao Ngọc Uyên đứng ở cửa sau chùa Diên Cổ, gặp vị lão hòa thượng sắp rời xa chốn này.
Ông ấy thậm chí chẳng mặc tăng bào, chỉ khoác một chiếc áo choàng mùa đông màu xám đơn sơ, chẳng khác gì người thường.
Cao Ngọc Uyên không để ý đến mặt đất đá xanh lạnh giá, quỳ xuống dập đầu.
Hòa thượng Liễu Trần nói: “Trời có đạo trời, người có đạo người, Phật có đạo Phật, trần có đạo trần. Loạn thế này, chẳng phải chính là điều ngươi và ta mong đợi đó sao?
Dứt lời, ông cũng chẳng đỡ nàng dậy, chỉ khoan thai rời đi.
Chỉ có Tiểu Bất Viên đi sau ông, ba lần ngoái đầu lại, ánh mắt lưu luyến không rời.
Câu nói nhẹ như gió kia lại ẩn chứa quá nhiều huyền cơ, vợ chồng bọn họ hoàn toàn không hiểu được. Điều khiến họ khó lý giải hơn cả là: từ trước đến nay người ta thường nói “Thịnh thế như ngươi ta sở nguyện”, mà vị lão hòa thượng này lại nói ra một câu “Loạn thế như ngươi ta sở nguyện”.
Loạn thế ở đâu ra?
Lý Cẩm Dạ đỡ Cao Ngọc Uyên dậy, vỗ nhẹ bụi đất dính trên đầu gối nàng. Cao Ngọc Uyên thở dài: “Ông ấy vừa đi, lòng ta như trống vắng hẳn.
Lý Cẩm Dạ: “Không biết ai sẽ kế nhiệm làm trụ trì đây?
“”Là ai thì cũng thế thôi.“” Cao Ngọc Uyên thở dài: ”Với ta mà nói, chùa Diên Cổ chẳng còn là chùa Diên Cổ ngày trước nữa rồi.”
Vừa dứt lời, bỗng một bóng đen lao tới, quỳ rạp xuống đất, nói lớn: “Bẩm vương gia, hoàng hậu đã băng hà, thỉnh người lập tức hồi kinh!”
“Cái gì?”
Lý Cẩm Dạ kinh hãi, nhìn Cao Ngọc Uyên, lòng thầm nghĩ: Sao lại ra đi nhanh thế?
*
Lúc này trong hoàng cung, lồng đèn đỏ đã được thay bằng lồng đèn trắng, không khí tang thương tràn ngập.
Lý công công quỳ trước long sàng, dâng lên một túm tóc: “Hoàng thượng, đây là do nương nương để lại.”
Bảo Càn Đế sắc mặt âm trầm, nhận lấy túm tóc ấy, vê vài lần trong tay, rồi hất mạnh xuống đất.
“Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Lễ bộ: hậu táng theo nghi lễ của Hoàng quý phi!”
Lý công công giật mình kinh hãi: “Hoàng thượng…”
“Sao? Ý chỉ của trẫm mà một nô tài như ngươi cũng dám nghi ngờ?”
“Thần không dám. Chỉ là… hoàng hậu đường đường là chính cung mẫu nghi thiên hạ, nếu chỉ hậu táng theo lễ Hoàng quý phi, truyền ra ngoài…”
“Dùng lễ nghi của Hoàng quý phi đã là cho bà ta đủ thể diện rồi. Theo lý mà nói… khụ khụ khụ…”
Lý công công sợ đến mức vội vã đứng dậy, dâng chén trà sâm lên môi hoàng đế. Lão đế thấm chút môi rồi phẩy tay: “Lui đi, chuyện này giao cho An thân vương xử lý.”
Lý công công không dám nhìn thẳng nét mặt hoàng đế, cúi đầu đáp: “Vâng.”
Hoàng hậu băng hà, bá quan văn võ mặc đồ tang, kinh thành giới nghiêm, nhưng ai ai cũng hiểu rõ: tất cả chỉ là làm cho có lệ.
Thực tế, từ lúc phủ Phúc vương và Lục gia bị tịch biên, hoàng hậu đã là người chết rồi.
Vì vậy, không còn ai bàn luận bà ta chết như thế nào nữa.
Chỉ là, một người từng vinh quang tột đỉnh, nay lại bị mai táng theo nghi lễ của Hoàng quý phi, khiến thiên hạ than thở không thôi.
Xem kìa, phú quý cuối cùng cũng có ngày tận!
Lý Cẩm Dạ được giao đích thân lo liệu hậu sự cho Lục Hoàng hậu. Dù lễ nghi bị hạ thấp, nhưng chi phí chẳng thể tiết kiệm được bao nhiêu.
Lễ Bộ dâng lên một bản chương trình hậu táng dày cộp, hắn xem xong trình lên long án, hoàng đế phê duyệt bằng bút ngự nhưng tuyệt không đá động đến chuyện tiền bạc.
Hắn gọi Tổng quản Nội phủ đến, lão đại tổng quản giở sổ sách, ngần ngừ bới móc ra được ba vạn lượng bạc, mặt mày nhăn nhó: “Vương gia, thêm một lượng nữa là sang năm không thể xoay xở được nữa.”
Lý Cẩm Dạ thấy chẳng thể ép thêm bạc, đành thôi, quay sang nói với đám quan viên bộ Lễ: “Vậy cứ theo tiêu chuẩn ba vạn lượng mà lo liệu.”
Đám quan viên trong bụng thầm nghĩ: “Trời ơi, không nghe nhầm chứ? Ba vạn lượng thì làm được gì! Phải tằn tiện đến cỡ nào mới đủ đây?”
Chẳng ngờ tin dữ còn chưa tiêu hóa hết, đã có tin dữ khác ập tới.
Lão hoàng đế nói, một nước không thể không có hậu. Đợi đến khi mãn tang ba tháng, sang xuân năm sau sẽ lập Lệnh quý phi làm hoàng hậu.
Đám quan viên bộ Lễ bị tin này làm cho choáng váng.
Thứ nhất, từ khi Đại Tân lập quốc đến nay, chưa từng có tiền lệ lập hậu chỉ ba tháng sau khi hoàng hậu băng hà; thứ hai, lễ sắc phong hoàng hậu tốn kém cực kỳ, không phải chỉ ba vạn lượng là đủ!
Không còn cách nào khác, mọi người đành đi tìm Lý Cẩm Dạ than thở, ẩn ý mong An thân vương thay mặt khuyên nhủ hoàng đế, tạm hoãn lập tân hậu.
Lý Cẩm Dạ cười nhạt: “Các ngươi không biết nói lý ở đâu, lại chạy tới đây than phiền. Các ngươi không hiểu “quân vô hí ngôn” à? Đã là lời vua nói thì há có thể đổi? Muốn khuyên can thì sao các ngự sử không dâng sớ? Một đám ăn bổng lộc triều đình mà làm được gì? Làm bề tôi, quản cho tốt phần việc của mình là đủ, đừng mơ tưởng vươn tay vào chuyện hậu cung của hoàng đế. Huống hồ, có muốn cũng chẳng quản được đâu!”
Nói xong, hắn không buồn liếc nhìn bọn quan viên, thẳng thừng bước lên xe ngựa của vương phủ đỗ trước nha môn, hồi phủ.
Cao Ngọc Uyên được tin, lập tức sai người chuẩn bị nước nóng, bữa ăn, còn bản thân thì ra cửa bên đợi chồng về.
Hoàng hậu mất, hai người vợ chồng chạy suốt đêm từ chùa Diên Cổ về kinh. Lý Cẩm Dạ vào cung ngay trong đêm, suốt năm ngày không về nhà, chẳng rõ đã mệt mỏi tới mức nào.
Đợi một lúc, cuối cùng cũng thấy người về. Quả nhiên, sắc mặt Lý Cẩm Dạ trắng bệch, quần áo vẫn là bộ cũ năm ngày trước.
Cao Ngọc Uyên đau lòng không biết phải làm sao, đích thân hầu hạ hắn tắm rửa thay áo quần.
Vừa tắm xong, mới khoác áo trong, ngoài cửa đã vang lên tiếng Thanh Sơn: “Vương gia, Trương thái y đã hồi phủ.”
Lý Cẩm Dạ vừa gột sạch mệt mỏi, bụng đói meo, nghĩ ngợi rồi nói: “Dọn cơm lên thư phòng, gọi cả Tào và Phương đến.”
Cao Ngọc Uyên nghe mà giật mình, xem ra là có việc quan trọng cần bàn. Đang nghĩ ngợi, Lý Cẩm Dạ bất chợt nắm tay nàng, thấp giọng nói: “A Uyên, hoàng thượng muốn lập Lệnh quý phi làm hoàng hậu!”
Sắc mặt Cao Ngọc Uyên trầm xuống, lo lắng: “Lý Cẩm Dạ, ông ta định dọn đường cho Tấn vương đăng cơ rồi sao!”
Lý Cẩm Dạ im lặng hồi lâu, rồi gục đầu vào ngực nàng, giọng khàn khàn: “A Uyên, không biết vì sao… lần này, ta thật sự thấy mệt rồi.”
Cao Ngọc Uyên ôm chặt đầu hắn, mắt đỏ hoe.
Thư phòng có than sưởi bốn góc, ấm áp như mùa xuân.
Trương Hư Hoài mặc bộ áo quần sạch sẽ, hiển nhiên cũng vừa tắm xong. Hắn nâng chén rượu uống cạn, liên tiếp ba chén cho ấm người rồi mới cất lời như sét đánh ngang tai: “Lục Hoàng hậu là nuốt vàng mà chết. Trước khi chết, bà mặc triều phục hoàng hậu, cắt một túm tóc, dùng kim tuyến buộc lại, để bên di thư.”
“Di thư viết gì?” Cao Ngọc Uyên hỏi.
Trương Hư Hoài thở dài nặng nề: “Chỉ một chữ, hận! Lý công công không dám đưa di thư đó cho hoàng thượng xem, lén giấu rồi đốt đi, chỉ đưa cho ông ta túm tóc kia.”
Cao Ngọc Uyên lại hỏi: “Vợ chồng kết tóc, ân ái chẳng nghi ngờ. Lục Hoàng hậu chết như vậy là để cầu hoàng đế chăm lo nhiều hơn cho Phúc vương?”
“Có ích gì?” Trương Hư Hoài cười nhạt: “Lão hoàng đế ném túm tóc xuống đất ngay tại chỗ!”
Cao Ngọc Uyên kinh ngạc: “Sư phụ, sao người biết nhiều vậy?”
“Ta còn biết nhiều hơn thế!”
Trương Hư Hoài lại uống thêm một chén rượu, rồi nói tiếp: “Nói ra cũng lạ, cung nữ giúp hoàng hậu thay lễ phục Hoàng quý phi thế nào cũng không cởi ra được, sau cùng phải dùng kéo cắt rách mới tháo bộ triều phục ấy xuống được.”