Vú nuôi “phịch” một tiếng quỳ xuống, sợ đến mức không thốt ra nổi nửa lời.
La ma ma vội nói: “Kính công tử sốt rồi, lại còn nôn sữa, tiểu thư mau tới xem đi!
Cao Ngọc Uyên giật mình: “Mau bế đứa nhỏ lại đây!
La ma ma đón lấy đứa bé từ tay vú nuôi, Cao Ngọc Uyên vừa đặt tay lên trán bé đã cảm thấy nóng đến bỏng tay, nàng hoảng hốt, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
“Bắt đầu sốt từ lúc nào?”
Vú nuôi run rẩy ngẩng đầu: “Bẩm vương phi, từ giờ Tý hôm qua đã bắt đầu sốt rồi ạ.
Giờ Tý đã sốt, vì sao đến giờ mới báo?
“Ta… ta nghĩ không phải chuyện gì lớn nên…”
“La ma ma!” Cao Ngọc Uyên nghiêm giọng cắt ngang: “Cho bà ta lĩnh tiền tháng cuối, thay người khác có trách nhiệm hơn!”
“Vương phi, ta sai rồi, người đại nhân đại lượng…”
La ma ma thấy sắc mặt tiểu thư không ổn, bèn vội vã phất tay. Đám bà tử ngoài cửa lập tức tiến lên kéo người đi.
Xử lý xong xuôi, Cao Ngọc Uyên bảo La ma ma đặt đứa bé lên giường, cởi áo ra, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp các huyệt vị trên người bé.
Đứa nhỏ mới đầy tháng chưa lâu, người tròn tròn mềm mại như cục bông, Cao Ngọc Uyên vừa xoa vừa nơm nớp lo sợ, sợ mình mạnh tay làm đau con.
Lúc mới bắt đầu bị đau, đứa nhỏ còn gào lên mấy tiếng, sau đó từ từ bú ngón tay mình rồi ngủ thiếp đi.
Nửa tuần trà sau, Cao Ngọc Uyên xoa cánh tay mỏi nhừ, bảo La ma ma mặc lại áo cho bé. Vừa quay đầu, nàng thấy Lý Cẩm Dạ đang đứng sau lưng.
“Sao còn chưa vào triều?”
Lý Cẩm Dạ chỉ vào đứa nhỏ trên giường, lại hỏi một đằng: “Sao không dùng kim châm?”
“Trẻ con nhỏ thế này, không thể dùng kim, ta xoa bóp thêm chút nữa, ra mồ hôi là ổn.”
Cao Ngọc Uyên đẩy hắn ra ngoài, đẩy không được, Lý Cẩm Dạ vẫn nhìn chăm chú vào đứa bé, lặng lẽ nói: “Ta cũng từng bé như vậy sao?”
Cao Ngọc Uyên ngẩn người, dịu giọng đáp: “Chúng ta ai cũng đều lớn lên từ đứa bé thế này, một ngụm sữa, một ngụm cháo mà sống qua ngày.”
“A Uyên, nàng từng bế trẻ con chưa?”
“Chưa, ta không dám bế.”
“Ta cũng chưa bế bao giờ!”
Cao Ngọc Uyên quan sát vẻ mặt hắn: “Muốn bế thử một chút không?”
“Không cần, không cần!”
Lý Cẩm Dạ vội vàng xua tay, hốt hoảng bước ra khỏi nội thất đi vào triều.
Cao Ngọc Uyên quay đầu nhìn đứa trẻ, lại nhìn La ma ma đang đứng cúi đầu bên cạnh, nghiêm giọng nói: “La ma ma, tuy ta không thân thiết với đứa trẻ này, nhưng hai vú nuôi, bao nhiêu nha hoàn như vậy mà không chăm nổi một đứa bé thì thật không thể chấp nhận.”
La ma ma cúi đầu thấp hơn, trong lòng hiểu rõ chuyện trong nội viện, nhất định là do thấy vương phi không đoái hoài đến Kính công tử nên mới lười biếng như vậy.
“Đi gọi toàn bộ người trong viện của Kính công tử đến, ta có chuyện muốn nói.”
“Vâng ạ.”
Chốc lát sau, trong sảnh đông nghịt người quỳ trên đất.
Cao Ngọc Uyên từ tốn đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nói: “Trong phủ ta không nuôi hai hạng người: một là người vô dụng, hai là người vô trách nhiệm. Tự các ngươi suy xét mình có thuộc hai hạng đó không. Nếu có, sớm nói với ta một tiếng, ta sẽ để các ngươi rời đi.”
Tất cả mọi người cúi đầu thấp thêm vài phần.
“Đã không ai muốn đi, vậy ta nói trước cho rõ: đứa trẻ này tuy không phải con ruột của ta, nhưng là người thân của ta. Các ngươi lười biếng với nó, tức là lười biếng với ta. Ta có thể tha cho các ngươi một lần, nhưng không có lần thứ hai.”
Tất cả đều rùng mình, vội vàng cúi đầu đáp: “Vâng!”
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên lóe lên: “La ma ma, phạt một tháng bổng lộc! Nếu còn tái phạm, lập tức đuổi ra khỏi vương phủ!”
…
Trong xe ngựa.
Lý Cẩm Dạ khoanh tay, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Thanh Sơn, Hư Hoài đêm qua có về phủ không?”
“Bẩm gia, Trương thái y không về.”
“Thúc ngựa nhanh lên!”
“Vâng!”
Ngựa chạy như bay vào cung, Lý Cẩm Dạ lao thẳng đến chỗ ở của thái y trực đêm.
Trương Hư Hoài lúc này còn đang nằm trong chăn. Hôm qua hắn canh đêm đến giờ Sửu ba khắc mới về nghỉ, giờ bị Lý Cẩm Dạ gọi dậy, bực bội vô cùng.
“Sáng sớm không vào triều, đến chỗ ta làm gì, bắt quỷ chắc?”
“Hư Hoài!” Lý Cẩm Dạ gọi một tiếng, im lặng một lúc mới lại mở lời: “Ta thật sự… thật sự không thể có con sao?”
Trương Hư Hoài nheo mắt nhìn hắn: “Não ngươi lại chạm mạch gì à? Việc này còn không rõ ràng sao?”
“Sáng nay ta nhìn đứa trẻ bé tí tẹo đó, ta nghĩ, nếu đứa bé đó là con của ta và A Uyên thì tốt biết mấy. Ta có thể bế nó, hôn nó, dạy nó luyện võ, dạy nó đọc sách…”
Mạng hắn là trời ban cho, đến được bước này đã là quá nhiều. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn A Uyên nâng niu đứa trẻ cẩn thận như vậy, trong lòng hắn bỗng dấy lên mong muốn mãnh liệt được có một đứa con với nàng.
“Lý Cẩm Dạ, ta khuyên ngươi đừng mơ mộng nữa. Cút đi, ta muốn ngủ!” Trương Hư Hoài trùm chăn kín đầu, không muốn nghe thêm câu nào.
Lý Cẩm Dạ cụp mắt, chắp tay sau lưng chậm rãi rời khỏi phòng.
Trương Hư Hoài vén một góc chăn, nhìn ra ngoài. Tuyết rơi trắng trời, bóng lưng hắn trong màn tuyết mờ như mang một vẻ cô độc.
Trương Hư Hoài nghĩ bụng: Không có việc gì cũng tự chuốc khổ…
…
Bệnh của Kính công tử rất nhanh đã khỏi.
Ba ngày sau, đứa bé ăn uống, tiểu tiện, đại tiện đều bình thường. Qua chuyện này, toàn vương phủ trên dưới không ai dám lơ là.
Cao Ngọc Uyên thấy hai vú nuôi mới tính tình thật thà, biết việc, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Tuy vẫn không đến viện của Kính công tử như trước, nhưng thường xuyên hỏi han, nhắc tới.
La ma ma mỗi ngày đều chạy hai chuyến sang xem đứa bé, sợ lại có sơ suất gì.
Đại phu nhân Cố thị không biết nghe từ đâu tin Kính công tử bị bệnh, bèn kéo theo Quản thị, mang theo vài bộ quần áo mới đến thăm.
Thăm bệnh chỉ là cớ, mục đích thật sự là muốn hàn gắn lại quan hệ giữa hai nhà.
Nếu chỉ có Quản thị đến, có lẽ Cao Ngọc Uyên còn gặp mặt. Nhưng nghe nói có cả Cố thị, nàng đến cả mí mắt cũng không buồn nhấc, bảo La ma ma đưa người đi.
Cố thị vừa bước vào viện của Kính công tử, nhìn thấy một viện đầy hạ nhân thì đã biết đứa nhỏ sống rất sung sướng, hơn xa hồi còn theo bà mẹ ruột yểu mệnh.
Bà ta kéo La ma ma nói chuyện đông tây một hồi lâu, cũng không thấy vương phi mời vào chủ viện ngồi chơi uống trà, đành ngậm ngùi rút lui.
Vừa đi, La ma ma lập tức đi bẩm lại. Khi đó Cao Ngọc Uyên đang bận việc trong Ngọc Linh Các, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Họ có nói gì không?”
La ma ma đáp: “Không có gì nhiều, chỉ nói lão gia bị bệnh, đang nằm nghỉ, giờ Quản thị đã quản gia, xin tiểu thư yên tâm.”
Cao Ngọc Uyên lật một trang sổ sách, hờ hững hỏi: “Có nhắc đến chuyện của Bích di nương không?”
“Có ạ. Đại thiếu phu nhân nói Bích di nương ở một mình trong Cao phủ không ổn, nói dù sao Tạ gia mới là nhà mẹ đẻ, sẽ chăm sóc cho bà ấy chu đáo. Còn nói đám hạ nhân từng hầu hạ Bích di nương đều vẫn còn ở lại.”
Tay cầm bút của Cao Ngọc Uyên khựng lại.
Từ sau khi nhị tỷ mất, Bích di nương vẫn luôn bệnh, là bệnh trong lòng, không chữa được.
Ban đầu nàng định đón bà ấy vào vương phủ, để tiện chăm sóc Kính công tử. Thứ nhất, bà ấy là bà ngoại của đứa bé, tất nhiên sẽ để tâm hơn người ngoài. Thứ hai, lòng có điều lo nghĩ, ngày tháng trôi qua cũng đỡ hơn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng cảm thấy không ổn.
Lỡ như sau này Lý Cẩm Dạ thật sự muốn nhận đứa bé làm nghĩa tử, thì không thể để đứa trẻ cho di nương nuôi lớn, nhất là một người xuất thân từ tỳ thiếp!