Chưa đến nửa canh giờ, dược liệu đã được bắt xong hết, Quỷ Y Đường đóng cửa ngưng bán, mọi người đều mệt rã rời, ngã vật ra ghế không còn sức thở.
Tiểu nha đầu Ôn Tương thể lực từ trước đến nay đều rất khá, cùng hai y nữ ngồi trước quầy lạch cạch tính sổ ghi chép.
Lúc này, phu nhân Ôn lang trung Chu thị bưng thức ăn nóng và cơm lên, còn rót sẵn cho Trương thái y nửa bình rượu hâm nóng.
Cao Ngọc Uyên bước đến bàn cơm, cầm đũa lên nhưng lại chẳng thấy đói bụng: “Ôn Tương, tính xong chưa?”
“Xong rồi ạ!”
Ôn Tương dùng bút lông viết tổng số, đưa đến trước mặt Cao Ngọc Uyên: “Bốn ngàn tám trăm năm mươi lượng, A Uyên, ta đau lòng quá đi!”
Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: Ta còn chưa kêu đau lòng, ngươi kêu cái gì?
Ôn lang trung nhấp một ngụm rượu nóng, nói: “Cứ thế này mãi cũng không ổn, lỗ vốn quá nhiều rồi!”
Trương Hư Hoài gật đầu như giã tỏi: “Lời này nói đúng, vương phủ cũng đâu phải có núi vàng núi bạc gì đâu!”
Cao Ngọc Uyên thở dài: “Còn có thể làm gì tốt hơn nữa đâu, chỉ có thể cố mà kiếm thêm bạc thôi, ít nhất thì những dân nghèo khổ ấy vẫn nhớ ơn chúng ta.”
Ôn lang trung nâng chén rượu: “Vương phi, chén này kính người, làm y giả, ai cũng có một tấm lòng nhiệt huyết, lòng vương phi lại càng cháy bỏng hơn.”
Cao Ngọc Uyên nâng chén, chỉ nhấp một ngụm, không nói gì thêm. Dù lòng có nhiệt huyết đến đâu, cũng chẳng phải không có tư tâm. Bao công sức, tiền bạc lần này, chỉ vì Lý Cẩm Dạ mà thôi.
Món ăn của Chu thị là món ăn Giang Nam chuẩn vị, thanh đạm, dễ ăn, ban đầu Cao Ngọc Uyên chẳng có chút khẩu vị nào, ăn vài miếng lại thấy ngon miệng hẳn lên.
Vừa ăn được vài miếng canh đậu hũ Tây Hồ, bên ngoài lập tức vang lên tiếng đập cửa “bùm bùm bùm”, mở cửa ra nhìn thì thấy Tạ Dịch Vi gió bụi mịt mù đứng ở ngoài.
Cao Ngọc Uyên cả kinh, ném luôn bát đũa, vén váy chạy ào ra ngoài: “Tam thúc, sao thúc lại về rồi?!”
Tạ Dịch Vi đen gầy đi hẳn, chỉ đôi mắt là vẫn sáng như cũ: “Chuyện làm xong rồi thì tất nhiên là về, vừa vào thành đã nghe nói Quỷ Y Đường đang khám bệnh miễn phí, nên ghé qua xem một chút. Ta đói sắp chết rồi, còn cơm không?”
Cao Ngọc Uyên ngẩn ra, vội kéo người vào trong. Ôn Tương nhường chỗ, Chu thị vào bếp múc cơm.
Tạ Dịch Vi vừa bưng bát lên đã ăn ngấu nghiến.
Cao Ngọc Uyên nhìn dáng vẻ hắn ăn như hổ đói, bật cười: “Tam thúc, chẳng lẽ nhịn đói mấy ngày rồi? Chu đại nhân không cho thúc ăn cơm à?”
“Hai ngày nữa ông ấy mới hồi kinh, ta đi trước một bước. Bạc tiêu hết rồi, nhịn đói đúng hai ngày!”
Tạ Dịch Vi vừa ăn vừa lầm bầm.
Đường đường là một vị thám hoa, thường ngày ăn nói chừng mực, giờ nếu không phải vì đói lắm, sao có thể thất lễ đến vậy.
Chu thị lại mang lên hai món nóng mới làm, Tạ Dịch Vi ăn hết ba bát cơm, đến cả nước chan rau cũng vét sạch.
Trương Hư Hoài đứng bên nhìn mà ngây ra, thầm nghĩ: May mà là ta thấy, chứ nếu Tô Trường Sam mà thấy, không đau lòng chết mới lạ!
Ăn xong, Tạ Dịch Vi súc miệng bằng nước trà, uống thêm nửa chén trà mới bắt đầu kể lại chuyện vì sao lại đói như vậy.
Thì ra dọc đường đi gặp quá nhiều người ăn xin, hôm nay bố thí chút, mai lại cho thêm, cuối cùng chính mình cũng chẳng còn gì để ăn.
Chuyện kể xong, cả Quỷ Y Đường im phăng phắc, lặng như tờ.
Cao Ngọc Uyên biết Quỷ Y Đường không phải nơi nói chuyện quốc sự, vội đứng lên: “Nhìn thúc kìa, mau về với ta tắm rửa một cái, chẳng khác gì ăn mày nữa rồi!”
Trương Hư Hoài nhăn mũi, ra vẻ ghét bỏ: “Ngửi xem, hôi muốn mốc luôn rồi!”
Ba người đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chu thị chợt gọi Ôn Tương: “Tiểu Tương, vào phòng nương lấy cái bọc trên bàn lại đây, nương có làm cho vương phi hai đôi giày mới.”
“Nương, người ta là An Thân Vương phi, thiếu gì giày để đi chứ?”
“Con nhỏ này, sao nhiều lời thế! Đây là tấm lòng của nương con, mau đi lấy đi.”
Ôn Tương lạch bạch chạy lên lầu.
Nhân lúc đó, Chu thị đưa mắt ra hiệu cho Cao Ngọc Uyên, hai người lui về góc phòng.
“Vương phi, trong lòng ta có một việc lớn, đè nén đã lâu.”
Cao Ngọc Uyên nhìn vẻ mặt kỳ quặc của bà, nào còn không biết là chuyện gì: “Có phải là hôn sự của Ôn Tương không?”
“Đúng vậy!”
Chu thị nhíu mày: “Con bé hơn hai mươi tuổi rồi, bà mối tới nhà cũng nhiều, nhưng nó chẳng vừa ý ai, dọa quá còn bảo sẽ bỏ nhà đi. Nói không giấu vương phi, người nhìn ta mà xem, tóc bạc gần hết vì nó đấy. Cha nó thì chiều quá mức, ta nói nhiều ông ấy lại chê ta lắm lời. Cha con chúng nó cùng một giuộc, ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cầu vương phi giúp khuyên bảo. Cứ kéo dài thế này thì thành gái ế mất!”
Cao Ngọc Uyên nhẹ vỗ tay bà: “Đừng lo, chuyện của nàng ấy, ta cũng để tâm đến rồi!”
“Thật sao?!”
Chu thị mừng rỡ, vội khom người hành lễ: “Thế thì tốt quá rồi, ta xin tạ ơn trước!”
“Chưa cần vội tạ ơn, nàng là người rất có chủ kiến, dù ta lấy thân phận vương phi ra cũng không ép được đâu.”
Chu thị khổ mặt: “Con bé này từ nhỏ đã gan to, chẳng biết học ai!”
Lúc này cầu thang vang lên tiếng động, Cao Ngọc Uyên và Chu thị lập tức tách ra, làm như chưa có chuyện gì.
Vệ Ôn đón lấy bọc đồ, nháy mắt với Ôn Tương mấy cái rồi mới ngoan ngoãn quay về đứng cạnh tiểu thư nhà mình.
Ba người lên xe ngựa, rời khỏi Quỷ Y Đường dưới sự hộ tống của thị vệ vương phủ. Tạ Dịch Vi và Cao Ngọc Uyên cùng ngồi một xe.
Nhân cơ hội này, Cao Ngọc Uyên kể lại cho Tạ Dịch Vi những chuyện đã xảy ra gần đây trong kinh thành.
Nghe xong, Tạ Dịch Vi ngây người. Đi một chuyến Tây Bắc trở về, Nhị nha đầu đã không còn, đứa nhỏ vào vương phủ rồi, mà người khởi đầu mọi chuyện, lại chính là chính thê của hắn, Thẩm Thanh Dao!
Cao Ngọc Uyên thấy hắn im lặng không nói, cũng không nhiều lời thêm. Nàng vốn không phải người thích khơi chuyện, uẩn khúc phải trái, tam thúc tự có cán cân trong lòng.
Ngồi lặng hồi lâu, khi xe gần về đến vương phủ, Tạ Dịch Vi đột nhiên lên tiếng: “A Uyên, bảo người chuẩn bị nước tắm rửa cho ta, lát nữa ta muốn đến phủ Vĩnh Xương Hầu một chuyến.”
Cao Ngọc Uyên không hỏi vì sao muốn đến đó, chỉ hờ hững nói: “Tam thúc, hầu gia và phu nhân đều là người hiểu lý lẽ.”
Tạ Dịch Vi nhìn nàng thật sâu: “Đã là người hiểu lý, thì càng phải nói lý rõ ràng, tam thúc cũng không phải kẻ hồ đồ.”
Cao Ngọc Uyên thở dài, thấp giọng nói: “Tam thúc, ta thật sự hối hận rồi.”
…
Hoàng hôn, gió lạnh dữ dội.
Tạ Dịch Vi nhảy xuống xe ngựa, người giữ cửa Hầu phủ vừa thấy là Ngũ cô gia, vội chạy vào báo tin với lão gia.
Chốc lát sau, Vĩnh Xương Hầu và con trai trưởng Thẩm Vinh Huy ra tận cửa nghênh đón, Tạ Dịch Vi chắp tay hành lễ từng người.
Con rể đến đúng giờ ăn cơm, tất nhiên là phải giữ lại dùng bữa.
Vĩnh Xương Hầu sai dọn bữa tối ở trong noãn các, dự định gọi cả nhà cùng tới ăn một bữa đoàn viên ấm cúng.
Tạ Dịch Vi ngăn lại: “Nhạc phụ đại nhân, Chu đại nhân hai ngày nữa mới hồi kinh, ta về trước, không tiện rêu rao, chỉ cần mời nhạc mẫu đến là được rồi.”
Vĩnh Xương Hầu gật đầu với con trai, Thẩm Vinh Huy lập tức sai người mời mẹ mình.
Kiều thị từ sớm đã thấp thỏm trong phòng. Từ khi Ngũ nha đầu thành thân, số lần con rể đến phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này vừa về kinh đã đến đây, tất nhiên là vì đã nghe chuyện Nhị tiểu thư nên mới tìm tới.
Nghe hạ nhân báo tin con rể mời mình đến, Kiều thị không kịp thay áo mới, mặc đại bộ cũ mà đi.
Bốn người ngồi xuống, tuy trong lòng mỗi người một tính toán, nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ hòa thuận.
Sau ba tuần rượu, Tạ Dịch Vi mới mở lời: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, chuyện của Tạ Ngọc Hồ, ta đã biết rồi.”
Ba người nhà họ Thẩm nghe vậy, trong lòng đều giật mình…