Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 593: Chân trước vừa đi, sau chân sau đã đến



Vừa vào tháng Chạp, thời gian trôi qua nhanh như chớp.

Cao Ngọc Uyên bận rộn đến mức chân không chạm đất, Lý Cẩm Dạ thì đã trả lại công vụ của Hộ bộ cho Chu Khải Hằng. Hắn lại còn cố tình đẩy đi một loạt chuyện rắc rối, nên rảnh rỗi hơn trước rất nhiều.

Hắn vốn chẳng thích ra ngoài, chỉ mê quấn lấy người phụ nữ của mình trong phủ, cũng không nhất thiết phải làm gì. Nàng tính toán sổ sách của nàng, hắn đọc sách của hắn, chỉ cần ngẩng đầu lên thấy Cao Ngọc Uyên ở trước mặt, trong lòng lập tức yên ổn.

Chỉ tiếc rằng, thời gian Cao Ngọc Uyên có thể ở trước mặt hắn lại cực kỳ ít ỏi. Giang Phong vắng mặt, sự vụ trong vương phủ chồng chất, ruộng vườn cửa hàng cũng lắm việc, còn có vô số chuyện ở Ngọc Linh Các, việc nào cũng cần nàng đích thân xử lý, không được phép sai sót nửa phần.

Lại thêm hôn sự của A Bảo và Thanh Nhi, nàng hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay.

Chiều hôm ấy, Lý Cẩm Dạ lại từ nha môn trở về sớm, thay đồ rồi chui vào giường sưởi đọc sách sử. Cao Ngọc Uyên ngồi bên cạnh đọc sổ sách ruộng đất gửi tới, đọc rồi đọc, bỗng cảm thấy buồn ngủ.

Lý Cẩm Dạ lập tức ôm nàng vào lòng, lim dim nói: “Hay là… lên giường ngủ một lát?”

Cao Ngọc Uyên mơ màng đáp: “Không cần, cứ nằm trên người chàng một lát là được.”

Lý Cẩm Dạ thấy nàng lập tức thiếp đi, bèn cố gắng nằm yên, để nàng ngủ ngon hơn một chút. Phòng ấm đủ độ, hắn đọc sách một lát cũng thấy cơn buồn ngủ kéo tới.

Ban ngày, giấc ngủ của Cao Ngọc Uyên vốn rất nông, chẳng bao lâu đã tỉnh lại. Ngẩng đầu thấy hắn đang ngủ say, nàng lập tức cầm lấy bàn tay hắn, mân mê trong lòng.

Tay người này còn đẹp hơn cả mặt hắn, từng đốt xương rõ ràng, nếu không có lớp chai do luyện kiếm để lại thì thực sự là một đôi tay vô song trong thiên hạ.

Lúc này, La ma ma bước vào. Cao Ngọc Uyên ra hiệu suỵt, nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn, đắp chăn lại cho hắn rồi khàng đóng cửa đi ra.

La ma ma: “Thưa tiểu thư, Tiêu phủ vừa gửi lễ mừng năm mới tới, người xem có nên nhận không?”

“Tiêu phủ nào?” Cao Ngọc Uyên giật mình.

“Tiêu Tranh Minh, nhà ngoại của Tấn Vương phi, là quan viên phủ Nội vụ ạ.”

“Bình thường chẳng có lý do gì mà Tiêu phủ lại gửi lễ tới cả?”

Cao Ngọc Uyên kinh ngạc vô cùng, vội đi cùng La ma ma, dẫn theo Như Dung và Cúc Sinh ra tiền viện.

Bọn họ vừa đi khỏi, A Bảo và Thu Phân bê ghế trúc ra ngồi canh ngoài cửa, vừa làm việc kim chỉ vừa trông chừng.

Lúc này, từ ngoài bước vào hai nha hoàn mặc thường phục tên là Bảo Châu và Thái Châu, vừa tròn mười hai tuổi, là hai người được La ma ma tuyển chọn kỹ lưỡng từ đám nha hoàn trong phủ.

Bảo Châu giỏi tính toán, ghi sổ; Thái Châu thì khéo tay thêu thùa. Còn có một người tên Tiểu Hạ, có khiếu nấu ăn, theo học nấu với Thanh Nhi, giờ nấu còn ngon hơn cả Lý Thanh Nhi.

A Bảo đang muốn tìm hai người này có việc, còn mười mấy ngày nữa là đại hôn, việc trong phòng tiểu thư vẫn chưa giao phó xong. Nàng quay sang dặn Thu Phân vài câu rồi dẫn hai nha hoàn kia ra ngoài.

Thu Phân ngồi thêu một lát thì thấy quản sự trong phủ tới báo chuyện. Sợ làm phiền vương gia, nàng kéo người kia ra ngoài sân nói chuyện.

Mới nói được vài câu thì bị nha hoàn trong viện của Kính công tử kéo đi. Tết đến nơi rồi, Kính công tử cần vài bộ áo mới, mà Thu Phân lại khéo tay, nên người ta muốn nàng xem mẫu thêu.

Trong phút chốc, sân viện trở nên vắng lặng.



Trên giường sưởi, Lý Cẩm Dạ trong cơn mơ màng cảm thấy người trong lòng cựa quậy.

Hắn hơi cong khóe môi, thì thầm: “A Uyên, dậy thôi, nàng đè lên chân ta tê hết rồi đây.”

Người trong lòng uể oải “ừm” một tiếng, chẳng những không dậy mà còn rúc vào lòng hắn hơn.

Lý Cẩm Dạ chỉ thấy trong lòng mềm nhũn, đang định mở miệng thì đột nhiên một làn hương dầu hoa nhài xộc vào mũi.

Hắn giật mình ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn người trước mặt, quát lớn: “Sao ngươi lại ở đây? Ai cho ngươi vào?”

Tô Mặc Vân hoảng sợ đến mặt mày tái mét, vội trèo xuống giường sưởi, quỳ phịch xuống đất: “Khởi bẩm gia, thiếp đến đưa áo quần cho gia… trong viện chẳng có ai nên thiếp… thiếp…”

Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng liếc nhìn Lý Cẩm Dạ: “Là gia ôm thiếp vào lòng đấy ạ…”

Lời vừa dứt, rèm giường vén lên, lộ ra gương mặt nửa cười nửa không của Cao Ngọc Uyên.

“Ồ, thì ra là Tô trắc phi! Trùng hợp ghê ha, ta vừa bước ra ngươi đã bước vào? Canh chuẩn ghê đó!”

Tô Mặc Vân nghe xong, xấu hổ cúi đầu: “Khởi bẩm vương phi, thiếp không có… trong viện thực sự không có ai…”

“Ồ, hóa ra là lỗi của ta rồi!”

Cao Ngọc Uyên bước vào, ngồi xuống mép giường sưởi, mỉm cười: “Vương gia, hôm nay là ngày tốt, hay là ta giúp các người bày hai mâm rượu, tối nay động phòng luôn nhé, dù sao ôm cũng đã ôm rồi!”

Lý Cẩm Dạ vừa nghe hai chữ “vương gia” là biết có chuyện chẳng lành. Càng nghe tiếp, sắc mặt càng khó coi, tức giận: “A Uyên, đừng nói linh tinh!”

Tô Mặc Vân vội vàng giải thích: “Vương phi đừng giận, thiếp không có ý tranh sủng đâu ạ. Vừa rồi thấy gia nằm một mình trên giường sưởi, chăn cũng rơi rồi, thiếp sợ gia bị lạnh nên liều mình đắp chăn cho người. Gia tưởng thiếp là vương phi, nên mới ôm thiếp… chứ… chứ không làm gì khác cả…”

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Hóa ra là tưởng nhầm ta, mà cũng chẳng làm gì khác… Vậy thì không cần động phòng làm gì. Đứng dậy đi, Tô trắc phi.”

Tô Mặc Vân đứng dậy, còn liếc nhìn Lý Cẩm Dạ một cái đầy e ấp, sau đó ngoan ngoãn đứng ở góc phòng, dáng vẻ như sẵn sàng chịu phạt.

Nàng mặc một bộ áo dài lệch vạt có viền thêu như ý màu nâu nhạt, rõ ràng đã trang điểm kỹ càng. Gương mặt sợ sệt, ánh mắt bi thương khiến người nhìn không khỏi động lòng.

Cao Ngọc Uyên nheo mắt, liếc Lý Cẩm Dạ một cái: Người nào rước về thì tự lo đuổi đi!

Lý Cẩm Dạ lập tức quát lớn: “Trở về đi! Sau này không có việc thì đừng tùy tiện ra ngoài!”

“Dạ!”

Tô Mặc Vân cúi người hành lễ với Lý Cẩm Dạ, sau đó nhìn hắn một cái đầy oán trách rồi cúi đầu bước đi.

Nàng đi rồi, căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.

Cao Ngọc Uyên chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng nóng tới mức khiến người khô miệng khát nước, vừa định đứng dậy mở cửa sổ thông gió thì đã bị hắn ôm chặt lấy eo.

Cánh tay siết lại, cả người Cao Ngọc Uyên bị kéo vào lòng Lý Cẩm Dạ.

Nàng lập tức ngửi thấy mùi dầu hoa nhài nồng nặc, trong lòng dâng lên vị chua khó tả.

Nàng vùng vẫy, Lý Cẩm Dạ lại càng siết chặt: “Ta thực sự không cố ý, ta cứ tưởng là nàng… với lại… ta không kéo nàng ta, là tự nàng ta tới gần.”

Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Chàng giải thích rõ ràng như vậy làm gì, liên quan gì đến ta? Ta đâu phải loại đàn bà hay ghen tuông nhỏ mọn.”

Lý Cẩm Dạ khựng lại, rồi dứt khoát đè nàng lên cửa sổ, hơi thở lướt qua vành tai nàng, cười khẽ: “Ghen rồi hả?”

“Ai ghen chứ!”

Cao Ngọc Uyên không chịu nổi hắn cứ dán sát như vậy để nói chuyện, mùi hoa nhài vẫn còn đó, nàng giãy mạnh một cái, va vào khung cửa sổ.

“Còn nói không ghen!” Lý Cẩm Dạ ôm chặt lấy nàng: “Rõ ràng là đang ghen!”

“Ta ghen thì sao nào!” Cao Ngọc Uyên nắm cổ áo hắn: “Chàng tự ngửi thử mùi trên người mình đi! Tránh xa ta ra!”

Lý Cẩm Dạ bỗng buông nàng ra, c** s*ch quần áo, không sót mảnh nào.

“Có cần ta đi tắm lại không?”

“Chàng…” Cao Ngọc Uyên nhìn người trước mặt tr*n tr** không mảnh vải, dở khóc dở cười, giận mắng: “Chưa thấy ai mặt dày như chàng! Biết xấu hổ không hả?”

“Không biết!”

“Đi mặc vào ngay!”

“Không mặc!”

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ dần dần tối sầm lại…