Lý công công bước lên một bước: “Hoàng thượng có điều chi căn dặn?”
Hoàng đế Bảo Càn liếc nhìn ông ta một cái: “Phủ An Thân vương đến nay vẫn chưa có con nối dõi đúng không?”
Không hiểu vì sao, vừa nghe hoàng đế hỏi vậy, trong lòng Lý công công đã thoáng dâng lên một nỗi bất an: “Hồi bẩm hoàng thượng, thành thân ba năm nay, vẫn chưa có con cái.”
“Trong Thập Lục phủ có mấy vị trắc phi?”
“Trước có hai người, giờ chỉ còn một.”
“Quá đỗi đơn bạc!”
Bảo Càn Đế hờ hững nói: “Bảo Lệnh quý phi chọn thêm hai vị tiểu thư thế gia nữa đưa đến đó đi.”
“Tuân chỉ!”
Cha muốn đưa thêm người vào phòng con trai, đó là chuyện danh chính ngôn thuận.
Lệnh quý phi nhận được chỉ, lập tức sai phủ Nội vụ đưa danh sách các tiểu thư thế gia lên, lại gọi thêm mấy vị phi tần khác cùng chọn lựa, chỉ trong vòng một canh giờ đã chọn ra năm sáu người con gái đến tuổi cập kê.
Lệnh quý phi không dám tự tiện quyết định, đã mang danh sách chọn người tới ngự thư phòng trình lên hoàng đế.
Lão hoàng đế xem đi xem lại danh sách hai lượt, rồi chỉ định hai người trong đó, dặn Lệnh quý phi: “Nhất định phải làm cho thật long trọng!”
Lệnh quý phi mỉm cười: “Dù không có hoàng thượng căn dặn, thần thiếp cũng không dám sơ suất!”
…
Cao Ngọc Uyên nhận được chỉ truyền nhập cung vào lúc hoàng hôn, trong lòng không khỏi kinh hãi, lập tức sai người báo tin cho Lý Cẩm Dạ, đồng thời sửa soạn trang phục triều kiến.
Khi xe ngựa đến trước cửa cung, nàng vén rèm lên đã thấy Lý Cẩm Dạ đã đứng sẵn ở đó chờ mình.
Nàng bước xuống.
Hắn nắm lấy tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa khớp tay nàng, nói nhỏ: “Đừng sợ, là chuyện liên quan đến trắc phi thôi.”
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên bỗng chốc tối lại, cười lạnh: “Phía nam, phía bắc đều đã như lửa cháy đến lông mày, vậy mà chẳng thấy ai gấp, giờ lại rảnh rỗi nghĩ đến chuyện đưa người vào phủ chúng ta.”
Lý Cẩm Dạ nghe giọng điệu chua chát của nàng, tâm trạng u ám lập tức tan biến, dịu giọng dỗ dành: “Sáng nay vào triều, có lẽ ta khiến phụ hoàng khó chịu, nên giờ người cũng muốn khiến ta bực mình lại.”
“Chàng khiến ông ta khó chịu là vì Đại tân, còn ông ta khiến chàng khó chịu là vì tư tâm của ông ta!”
Lý Cẩm Dạ bóp tay nàng một cái, có chút trách nhẹ: “Lát nữa mặc kệ Lệnh quý phi nói gì, nàng cũng phải đồng ý, đừng gây xung đột, cũng đừng như bây giờ, câu nào cũng phải cãi lại ta một câu.”
Nàng “ừ” một tiếng.
“Chỉ một tiếng ‘ừ’ thôi sao?”
Còn gì nữa đâu, Cao Ngọc Uyên rút tay lại.
Lý Cẩm Dạ nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Cao Ngọc Uyên bị hắn nhìn đến mức lòng rối bời, mặt cũng đỏ lên, hậm hực nói: “Lúc này còn mấy ai là nữ nhân mà trong lòng vẫn còn vui được chứ?”
“Ngốc à? Ta đến nhìn một cái cũng chẳng buồn nhìn!” Lý Cẩm Dạ sờ vào vành tai nàng: “Mau vào đi, ta sẽ chờ ngoài này!”
… Nói cũng phải!
Nếu hắn thực sự có lòng với nữ nhân khác, thì đã không để đến tận bây giờ!
Cao Ngọc Uyên nhấc váy, bước vào cung.
…
Lệnh quý phi thấy Cao Ngọc Uyên đến, thậm chí không buồn khách sáo vài câu, đi thẳng vào chuyện hoàng đế đích thân chỉ định hai vị tiểu thư thế gia sắc phong làm trắc phi.
Cao Ngọc Uyên nghe xong, sắc mặt hơi tái đi, trong mắt thấp thoáng ánh lệ. Thực ra là do chính nàng tự bấu mình một cái.
Một nữ tử vốn luôn kiêu cường, nay bỗng tỏ ra yếu mềm, Lệnh quý phi cũng không biết trong lòng mình vui nhiều hơn hay thương hại nhiều hơn.
“Chuyện này là hoàng thượng đích thân dặn dò, bổn cung cũng không thể trái ý, chỉ có thể chọn hai người tốt nhất cho vương gia. Ngươi cũng đừng buồn, nam nhân trên đời có mấy ai không tam thê tứ thiếp, làm nữ nhân phải rộng lượng, không ghen không hờn mới là đạo làm thê tử.”
Cao Ngọc Uyên giữ sắc mặt bình thản, không nói một lời.
Lệnh quý phi sợ nàng không chịu, giọng mang vài phần uy h**p: “Thân phận vương gia cao quý, chuyện con nối dõi liên quan đến huyết mạch hoàng thất, đây không còn là việc nhà ngươi, mà là quốc sự. Vương phi là người hiểu lý lẽ, hẳn không cần ta phải dạy, cũng biết nên làm gì.”
Cao Ngọc Uyên miễn cưỡng gật đầu.
Lệnh quý phi lúc này mới vừa lòng nói: “Quả là đứa bé ngoan. Người sẽ được đón vào phủ sau ba ngày nữa, lần này thu nạp trắc phi do phủ Nội vụ chi tiền, hoàng thượng đã căn dặn, phải tổ chức cho thật long trọng, thật chu đáo!”
Hai chữ “chu đáo” được nhấn mạnh, Cao Ngọc Uyên lập tức hiểu được thâm ý phía sau.
Năm xưa khi Tô Mặc Vân được rước vào phủ, đến đêm động phòng Lý Cẩm Dạ còn lười để ý, để nàng ta lại trong tân phòng.
Nhưng lần này đón trắc phi, là do phủ Nội vụ chủ trì, đồng nghĩa với việc, đêm tân hôn cung đình sẽ cử ma ma quản sự đến vương phủ, phải đợi đến khi lấy được khăn thêu dính máu mới rời đi.
Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: Các người định chơi thật ư?
Lệnh quý phi liếc nhìn ma ma sau lưng, ma ma đã bước lên đưa sách chọn người tới: “Vương phi, là hai vị tiểu thư này, nương nương đã tốn không ít tâm tư mới chọn được cho vương gia.”
Vị đầu tiên là con gái út dòng chính của Đại Lý tự khanh Cố Thừa, Cố Chỉ Lan, vừa tròn mười sáu.
Vị thứ hai là nhị tiểu thư dòng chính của Tả thị lang Lễ bộ Trương Nguyên Binh, Trương Linh Vận, tuổi còn nhỏ hơn, chỉ mới mười lăm.
Cao Ngọc Uyên nhìn danh sách, lập tức hiểu rõ tiêu chí chọn người của Lệnh quý phi, tuổi nhỏ, dung mạo xinh đẹp, còn việc có dễ sinh con hay không, lại là thứ yếu.
Quả thật là dụng tâm không ít!
Nàng đứng dậy hành lễ với Lệnh quý phi: “Thần thiếp nhất định sẽ lo chu toàn việc hôn sự cho hai vị trắc phi.”
Lệnh quý phi hài lòng tiễn nàng rời đi, đợi người đi xa rồi mới lạnh lùng bảo ma ma phía sau: “Truyền tin cho Tiêu Phù Dao, bảo nó cũng mau chóng lo liệu chuyện con cái.”
“Nương nương, có cần nhân tiện ban thêm vài vị trắc phi nữa không?”
“Hiện tại chưa cần.”
Lệnh quý phi quay lại giường nghỉ, đúng lúc cung nữ bưng khay trà vào, nàng nâng chén nhấp một ngụm, trầm tư nói: “Đứa con đầu tiên của phủ Tấn Vương, ta nhất định phải để nó đầu thai trong bụng Tiêu Phù Dao, có con trưởng đích xuất rồi, sau này mọi chuyện mới không rối.”
Ma ma tán thưởng: “Nương nương nhìn xa trông rộng.”
“Nếu không nhìn xa, sao có thể đi được đến ngày hôm nay?” Lệnh quý phi đảo mắt một vòng, cung nhân đều lui ra hết, lúc này nàng mới hạ giọng nói: “Kế tiếp, ta mới thật sự bắt đầu làm việc cho Cẩm Vân.”
“Nương nương định ra tay rồi sao?” Mắt lão ma ma sáng rực.
Tính cẩn trọng của nương nương như thể sinh ra đã có, từ khi còn là tiểu thư, mỗi bước đi đều tính ba bước, nếu không tính xong thì thà đứng yên chờ thời cơ.
Lệnh quý phi gật đầu, thở dài: “Nếu không hành động lúc này, e là đã quá muộn!”
…
Lúc Cao Ngọc Uyên rời khỏi cung đã gần đến giờ thắp đèn.
Lý Cẩm Dạ vẫn chờ bên ngoài, bóng cây dưới ánh đèn đổ lên người hắn, nhìn từ xa như giấc mộng phù sinh.
Hai người lên xe ngựa, Cao Ngọc Uyên đã mở danh sách chọn người ra để trên bàn nhỏ.
Lý Cẩm Dạ mượn ánh sáng viên dạ minh châu, xem sách hai lượt, rồi tay trượt xuống véo nhẹ vào eo nàng: “Có nhìn ra điều gì không?”
“Tuổi trẻ, dung mạo đẹp!” Cao Ngọc Uyên thành thật đáp.
“Chỉ nhìn thấy lớp ngoài thôi!”
Lý Cẩm Dạ lại véo nàng một cái, như muốn trừng phạt: “Một người là Đại Lý tự khanh, một người là Tả thị lang Lễ bộ, đều không nắm thực quyền, Đại Lý tự khanh còn đỡ, nhưng chỉ lo việc phá án.”
Cao Ngọc Uyên lập tức hiểu ra: “Bà ta là sợ chàng có gia tộc nhà ngoại mạnh, tâm tư quả là thâm sâu!”
Lý Cẩm Dạ gật đầu: “Nếu ta không đoán sai, Lệnh quý phi đã nhịn đến nay, chỉ sợ sẽ không nhịn nữa đâu!”
Nghe xong câu đó, tim Cao Ngọc Uyên như chìm hẳn xuống đáy!