Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 616: Khuyên bảo



Lý Cẩm Dạ bật cười: “Việc để ta rời xa kinh thành, mục đích là gì, chắc không cần ta phải nói nhiều, Chu đại nhân tự khắc hiểu rõ. Quý phi ở bên Hoàng thượng đã hơn hai mươi năm, trải qua thời Bình Vương, Phúc Vương, đến nay một tay che trời, sự nhẫn nhịn và tâm cơ ấy, thật sự đến nam nhân cũng không bì được.”

Ai mà chẳng thấy rõ!

Chu Khải Hằng trong lòng thầm nói, ông còn dám tỏ vẻ với Lục Hoàng hậu, nhưng với Lệnh Quý phi ấy à… gió thối bên gối mới là cơn gió mạnh nhất!

Gương mặt béo của Chu Khải Hằng giật giật, cố ý hỏi một câu đã rõ câu trả lời: “Vương gia rốt cuộc muốn nói gì?”

“Quý phi có được ngày hôm nay, dựa vào không tranh, không đoạt; dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng; dựa vào việc nàng sinh được một đứa con trai hiếu thuận.”

Chữ hiếu thuận được nhấn mạnh, Chu Khải Hằng hơi nhíu mày.

Lý Cẩm Dạ thấy rõ điều đó, cười nói: “Duy chỉ không dựa vào việc kết bè kéo cánh, không dựa vào quyền thần, không hề dựa vào Chu đại nhân ngài. Người ta vẫn nói: ‘Một triều thiên tử, một triều thần’, Chu đại nhân không ngại thì tưởng tượng thử, nếu Quý phi đạt được như ý nguyện, sau này sẽ đối xử với ngài thế nào?”

Chu Khải Hằng cười khan: “Đến lúc đó, ta cũng đã già, cũng nên cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già rồi. Đại Tân là thời đại của người trẻ.”

“Thật vậy sao?”

Lý Cẩm Dạ liếc nhìn ra ngoài, hạ giọng xuống thấp hơn: “Nếu như bà ấy muốn thanh toán nợ cũ thì sao?”

Sắc mặt Chu Khải Hằng đột ngột thay đổi, lập tức nghiêm giọng: “Không thể nào! Ta vì Đại Tân khổ tâm tận lực mấy chục năm, bà ấy có nợ gì mà tính với ta?”

“Nợ tham!” Hai chữ ấy như hai chiếc búa lớn, đập mạnh vào đầu Chu Khải Hằng.

Lý Cẩm Dạ nhìn ông, vẻ mặt vẫn bình thản đến mức khiến người ta dựng tóc gáy. Hai người đối diện nhau hồi lâu, Chu Khải Hằng nghiến răng nói: “Vương gia đừng quên câu ‘Mười quan thì chín tham’.”

“Mười quan chín tham, nhưng tham đến mức không kiêng nể như Chu đại nhân, xưa nay e rằng chỉ có một mình ngài! Vàng bạc dưới đất quý phủ có bao nhiêu, e rằng cả quốc khố của Đại Tân cũng không bằng!”

“Ngươi…” Chu Khải Hằng vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, sắc mặt còn tệ hơn ma quỷ.

“Bà ấy không nhất thiết sẽ tính sổ với ngài, nhưng không chịu nổi quốc khố hiện nay trống rỗng, con trai bà ấy lên ngôi, việc gì cũng cần tiền, vậy thì phải làm sao?”

Lý Cẩm Dạ mỉm cười thở dài: “Heo nuôi béo rồi, hết giá trị thì chỉ có nước đem giết thịt, Chu đại nhân, lý lẽ này ngài có hiểu không?”

Chu Khải Hằng nổi da gà toàn thân, nghiến răng rít ra một câu: “Con trai ta cưới công chúa!”

“Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đứa nhỏ trong bụng công chúa mang họ Chu chứ đâu mang họ Lý. Chu đại nhân đọc sách sử nhiều, từ thời Viêm Hoàng đến nay, công chúa có mấy ai có kết cục tốt không?”

Lý Cẩm Dạ lắc đầu: “Hoài Khánh là tâm can của Hoàng thượng, chứ có phải tâm can của Quý phi đâu.”

Chu Khải Hằng trừng mắt nhìn hắn, mười ngón tay giấu trong tay áo đang siết chặt lấy nhau.

Lý Cẩm Dạ thu lại vẻ chế nhạo, nói: “Chu đại nhân vô dụng với Quý phi, nhưng với ta thì lại không giống. Nếu đại nhân chịu đứng sau lưng bản vương, bản vương cam đoan bảo vệ con cháu họ Chu đời đời bình an.”

Chu Khải Hằng không ngờ Lý Cẩm Dạ nói nhiều như vậy, đến cuối cùng lại ra đòn nhanh gọn dứt khoát, chẳng buồn che đậy gì cả.

Lối hành xử vừa khéo léo lại vừa thẳng thắn ấy khiến ông có một thoáng ngẩn ngơ, dường như người đang ngồi trước mặt ông không phải một Vương gia nhàn tản, mà là một con dã thú ăn thịt không nhả xương.

Dã thú ấy giờ đây đưa cho ông một nhành ô liu, một niệm là thiên đường, một niệm là địa ngục, tất cả tùy thuộc vào lựa chọn của ông.

Chu Khải Hằng lăn lộn quan trường mấy chục năm, sớm đã thành cáo già, lời không nên nói thì tuyệt đối không hé miệng.

Lý Cẩm Dạ tất nhiên hiểu rõ hai chữ “biết dừng đúng lúc”. Hắn liếc nhìn Chu Khải Hằng, đứng dậy hờ hững nói: “Đại nhân, lần này đi đường núi xa xôi, không biết bao giờ mới quay về, nếu đại nhân bằng lòng thì đến tiễn ta một đoạn; nếu không, thì cũng không cần gặp lại nữa. Cáo từ.”

Chu Khải Hằng nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy mười đầu ngón tay vừa tê vừa cứng, khớp tay cũng đau nhức như vừa bị ép trên bàn kẹp, tất cả là do ông vừa tự siết lấy mình.

Con trai ông, Chu Duẫn, lạch bạch chạy vào: “Cha, Vương gia nói gì với cha vậy?”

Chu Khải Hằng nhìn vẻ mặt ngây thơ của con, gượng cười: “Không có gì. Sáng mai, cha muốn ăn sáng riêng với công chúa, con đi thu xếp đi.”

“Vâng!”



Lý Cẩm Dạ trở về vương phủ, Cao Ngọc Uyên đã ngủ, nghe tiếng động vội bò dậy giúp hắn cởi áo ngoài.

Nếu là trước kia, Lý Cẩm Dạ sợ nàng nhiễm lạnh, nhất định sẽ ép nàng nằm xuống không cho dậy. Nhưng hôm nay, sau khi đàm phán với Chu Khải Hằng thì đã hao tổn quá nửa tinh lực của hắn, nên cũng để nàng muốn làm gì thì làm.

Sau khi tắm rửa thay áo, dưới ánh đèn, Cao Ngọc Uyên dụi mặt vào khuỷu tay hắn: “Thế nào rồi? Ông ta có giúp chúng ta không?”

Lý Cẩm Dạ vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: “Có thể sẽ giúp, cũng có thể không.”

“Đợi lâu như vậy, còn tưởng nghe được tin tốt!” Nàng làu bàu: “Thông minh thì phải biết giúp chàng mới đúng.”

Bàn tay hắn khựng lại, bật cười.

A Uyên lúc nào cũng thế, bất kể đúng sai, phải trái, chỉ cần là hắn, nàng đều đứng về phía hắn, giúp hắn.

Dù cho hắn có thật sự tạo phản, nàng cũng chỉ đứng bên vung nắm đấm nhỏ hô to: “Phản hay lắm! Phản có lý!”

“Cười gì đó?” Nàng bĩu môi hỏi.

“Không có gì.”

Mắt Lý Cẩm Dạ ánh lên tia sáng mơ hồ: “Chỉ là nghĩ tới việc ngày kia phải đi rồi, trong lòng không nỡ xa nàng.”

“Ta cũng không nỡ xa chàng!” Cao Ngọc Uyên tay chân bám chặt lấy hắn: “Nếu không phải Hoàng đế không cho, ta đã theo chàng đi rồi!”

Lý Cẩm Dạ vốn không giỏi dỗ dành người, lúc này lại rất tự nhiên: “Nàng theo ta làm gì, cả ngày khiến người lo lắng, ta còn làm việc thế nào được?”

“Ta ở lại trong kinh, chàng sẽ không lo lắng sao?”

“Nàng ở lại trấn giữ kinh thành, ta ở bên ngoài mới có chỗ dựa, dù có lo lắng thế nào, cũng đành phải chịu.”

Cao Ngọc Uyên nghe vậy, đã bật cười toe toét.

Lý Cẩm Dạ cúi đầu hôn lên trán nàng: “Hôm nay mệt rồi, chúng ta ngủ một giấc, chờ ngủ dậy, ta lại làm nàng no bụng.”

“Đồ đáng ghét!” Cao Ngọc Uyên nhéo mạnh một cái vào người hắn!



Sáng sớm hôm sau.

Hoài Khánh ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn, bên cạnh là bát cháo tổ yến đã nguội lạnh.

“Phụ thân, chuyện ngân lượng đó có thật không?”

Chu Khải Hằng không có chút gì là xấu hổ: “Hoàn toàn là sự thật. Ta tiêu bao nhiêu tiền, cũng đều vì chuẩn bị cho các con.”

Hoài Khánh dù sao cũng là người từng trải trong chốn sóng gió hoàng cung, nhìn quen chuyện máu tanh tranh đoạt vương quyền, nàng cắn môi nói: “Phụ thân, con nói một câu khó nghe, chuyện này thật sự rất khó xử.”

“Chính vì khó xử, ta mới thương lượng với con.” Chu Khải Hằng dùng ngón tay mũm mĩm gõ bàn: “Chuyện này liên quan đến sự sống còn của cả Chu gia.”

Quả đúng là liên quan đến sống còn.

Hoài Khánh cắn môi: “Phụ thân xưa nay vẫn giữ thế trung lập giữa các vương gia, không thiên vị ai, nhưng thời cuộc đã ép phụ thân phải chọn phe rồi. Con xin mạn phép, nói vài lời thật lòng.”

“Nói đi.”

“Con sinh ra và lớn lên trong cung, gặp đủ loại người, nhưng chỉ có Lệnh Quý phi… con chưa từng gặp kiểu như vậy.”

Chu Khải Hằng cả kinh: “Sao con lại nói vậy?”