“Vâng, thưa tướng quân.”
Vị lão quân y không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào ánh mắt của Trình Tiềm, nói từng chữ một: “Lão phu cho rằng, việc đầu tiên là phải báo tin về kinh, để họ phái người và thuốc men đến. Thứ hai, là phải cách ly hai ngàn người đó, cấm bất kỳ ai tiếp xúc với họ. Tướng quân, căn bệnh này một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, cuối cùng là cả đại quân Trấn Tây, tuyệt đối không thể khinh suất.”
Trình Tiềm không thể tin nổi nhìn ông ta, hai mắt phút chốc đỏ bừng, trong lòng đã bị bốn chữ “cả đại quân Trấn Tây” làm chấn động đến tận đáy tim.
Lúc này, một thị vệ hấp tấp xông vào: “Bẩm tướng quân, doanh trại thứ hai lại có thêm mấy trăm người bị nôn mửa, tiêu chảy!”
Ầm!
Trình Tiềm mất hết lý trí trong khoảnh khắc!
Bên ngoài quan ải, ở vùng đất cô lập, Lương Châu, trên dãy đồi núi trập trùng, giống như một ông lão từng trải qua tang thương nhân thế, dù lưng còng vẫn kiên cường đứng vững.
Tân thứ sử của Lương Châu tên là Mã Thừa Diệu, người Sơn Tây, xuất thân từ gia đình võ tướng. Trước kia làm việc trong Binh Bộ, sau vụ án Bình Vương, lão hoàng đế nhìn trúng khả năng văn võ song toàn của ông, đã điều ông đến Lương Châu.
Mới đến nơi, Mã Thừa Diệu đã bị tình cảnh hỗn loạn ở đây làm kinh hãi. May mà triều đình cấp tiền và lương thực, mất hai năm, ngôi thành cô lập này mới dần khôi phục lại vẻ phồn hoa xưa kia.
Ngày hôm đó đúng là sinh nhật bốn mươi tuổi của Mã Thừa Diệu, người thiếp chuẩn bị cho ông một bàn tiệc thịnh soạn.
Vừa ăn được nửa bữa, tướng trấn giữ thành là Tôn Hạ vội vàng chạy vào: “Đại nhân, tiền phương phát hiện quân Đột Quyết!”
Mã Thừa Diệu giật mình: “Bao nhiêu người?”
“Chưa xác định được!”
Tôn Hạ dừng một lát rồi nói: “Thuộc hạ cho rằng, đại nhân nên lập tức viết thư cho Trình Đại tướng quân, để ngài ấy…”
Lời còn chưa dứt, bầu trời bỗng bùng lên một chùm lửa chói mắt, làn khói trắng dày đặc “vù” một tiếng nổ tung, một mũi tên thép to bằng cánh tay bắn thẳng lên trời, trong tiếng kinh hô khắp nơi, phát ra tín hiệu cảnh báo như vũ bão không thể ngăn cản.
Mã Thừa Diệu và Tôn Hạ cùng lúc run bần bật: Địch tập kích!
Khi tiếng còi cảnh báo sắc bén vang vọng trên bầu trời Lương Châu, một lời đồn động trời cũng lặng lẽ lan truyền khắp các tửu lâu, trà quán, kỹ viện trong kinh thành:
Thế tử phủ Vệ Quốc công, Tô Trường Sam, háo sắc nam, tư thông với con rể thứ năm phủ Vĩnh Xương hầu, thám hoa Tạ Dịch Vi, hơn nữa còn bị Tạ Tam phu nhân bắt quả tang tại giường.
Lời đồn vô cùng chi tiết.
Có kẻ nói: Tô thế tử đè Thám hoa gia dưới thân, hai th*n th* tr*ng n*n tr*n tr**ng, khiến Tạ Tam phu nhân buồn nôn đến mức suýt xỉu.
Có người bảo: Thám hoa gia mặc nữ trang, vẽ mày tô mắt, ngay cả giọng nói cũng giả làm nữ.
Cũng có người lại bảo: Thám hoa gia bị ép buộc, k** r*n thảm thiết như bị mổ lợn, trong tiếng chửi rủa còn lôi mười tám đời tổ tiên Tô gia ra chửi sạch.
Tin tức vừa truyền tới tai Cao Ngọc Uyên, nàng giận đến mức ném tách trà đang cầm xuống đất, khuôn mặt gần như vặn vẹo vì phẫn nộ!
Ai dám hắt nước bẩn lên tam thúc và Tô Trường Sam?
Tuy họ có tình cảm, nhưng theo nàng biết, đến giờ vẫn giữ lễ nghĩa, xuất phát từ tình mà dừng ở lễ.
Tô Trường Sam đến bàn tay tam thúc còn chưa nắm, sao có thể bị Thẩm Thanh Dao bắt gian tại giường?
Giang Phong tuy kinh ngạc, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, vội vàng khuyên nhủ: “Thời điểm này lan truyền tin này, tiểu thư cần phải cẩn thận hơn nữa.”
Cao Ngọc Uyên trầm ngâm, sắc mặt mờ tối, rồi nói: “Phái người đi điều tra, nhất định phải truy ra nguồn gốc lời đồn này.”
“Tuân lệnh!”
“Khoan đã!” Nàng gọi hắn lại: “Tam thúc trở về, bảo người lập tức đến gặp ta. Không, sai người kéo thúc ấy ra khỏi nha môn! Còn nữa, gửi thư cho Tô thế tử; đúng rồi, ta còn muốn gặp cả Quốc công gia.”
Nói một hơi nhiều như vậy, Giang Phong biết tiểu thư đã rối loạn trong lòng.
Hắn im lặng một lúc, rồi nói: “Tiểu thư, việc gì cũng phải làm từng việc một, chi bằng chờ tam gia quay về hỏi rõ. Chuyện có hay không, rốt cuộc là thế nào, tam gia tự biết rõ.”
“Không cần hỏi, tam thúc tuyệt đối không làm chuyện đó!” Cao Ngọc Uyên cứng rắn bác bỏ.
“Vậy để ta đích thân đi điều tra, xem rốt cuộc là kẻ nào đang nhằm vào vương phủ chúng ta!”
“Đi nhanh đi!”
Giang Phong rời đi, Cao Ngọc Uyên ngồi phịch xuống ghế thái sư, trong lòng dâng lên nghi ngờ. Chuyện của tam thúc và Tô Trường Sam kín đáo như vậy, là ai đã tiết lộ ra?
Chẳng lẽ trong phủ vẫn còn nội gián chưa được thanh trừng?
Không thể nào, sau vụ Lục Trắc Phi, vương phủ đã được quét sạch trong ngoài một lượt!
Vậy thì, rất có thể là người ngoài!
Nếu là người ngoài, làm sao biết được chuyện giữa hai người họ? Dù sao tam thúc ở trong kinh, Tô Trường Sam ở quân doanh, một tháng may ra gặp một lần.
Hơn nữa, Lý Cẩm Dạ hiện không có mặt ở kinh thành, mà hai người đó là cánh tay trái phải của hắn, bị phanh phui lúc này là dụng ý là gì?
Người nghĩ nhiều sẽ dễ sinh lo âu, lòng Cao Ngọc Uyên bất giác thấy bất an.
“Tiểu thư!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa, Cao Ngọc Uyên hoàn hồn, nói: “Ai đang gọi ta? Vào đây nói chuyện!”
Thanh Nha cúi đầu bước vào, gọi một tiếng “tiểu thư”, rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Cao Ngọc Uyên giật mình: “Ngươi làm gì vậy?”
Thanh Nha siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Tiểu thư, chuyện của tam gia và thế tử không phải do nô tỳ truyền ra, nô tỳ cũng chỉ mới nhận ra cách đây vài ngày.”
Cao Ngọc Uyên nhíu mày: “Ngươi nhận ra bằng cách nào?”
“Nô tỳ là thị nữ thân cận của tam gia, trên người ngài có thêm hay bớt gì, nô tỳ đều biết. Hôm rằm tháng Giêng đi xem hội đèn về, tay tam gia có thêm sợi dây đỏ, sau này nô tỳ lại thấy thế tử gia cũng có sợi như vậy, lúc đó mới…”
Thanh Nha cúi đầu, ngượng ngùng không dám nói tiếp.
Cao Ngọc Uyên nhìn nàng, lòng trầm xuống, đưa tay đỡ nàng dậy: “Nha đầu ngốc này nghĩ nhiều thật, ta có nghi ngờ bất kỳ ai trong phủ, cũng tuyệt không nghi ngờ ngươi.”
Thanh Nha ngẩng đầu, mắt rưng rưng: “Tiểu thư, người nói thật đi, tam gia và thế tử thật sự…”
“Không có thật!” Cao Ngọc Uyên vội giải thích: “Ta là nói chuyện bị bắt gian tại giường không phải thật, tam gia nhà ngươi không phải người như thế.”
Thanh Nha lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi mắt bỗng đỏ ngầu, như thể muốn phun lửa: “Ta biết ngay tam gia không phải người như vậy! Là kẻ nào dám vu oan cho ngài, để ta mà biết thì nhất định xé nát miệng nó!”
“Ngươi…” Cao Ngọc Uyên kinh ngạc: “Giận không phải vì…”
“Không phải đâu!”
Gương mặt trong trẻo của Thanh Nha hơi méo mó: “Tam gia chịu đeo sợi dây đỏ ấy, ắt có lý do của ngài, nô tỳ không quản được; nhưng có kẻ buông lời nhảm nhí, bôi nhọ tam gia, nô tỳ không chịu nổi.”
Cao Ngọc Uyên không ngờ lòng Thanh Nha còn rộng hơn cả nàng, nhớ lại lúc mình biết chuyện, còn bứt rứt mấy ngày.
“Ngươi lui xuống đi, mấy ngày tới phải để ý hơn, bên tam gia có gì khác thường, lập tức báo ta.”
Thanh Nha nghiến răng nói: “Xin tiểu thư nhất định phải điều tra rõ, tam gia là người tốt như vậy, không thể vì chuyện này mà đánh mất tiền đồ.”
“Ngươi yên tâm, nhất định sẽ tra cho rõ ràng!” Cao Ngọc Uyên lạnh lùng cười một tiếng.