Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 626: Hỏi cho rõ



Lúc này, tại Chu phủ.

Dư phu nhân trong lòng nặng trĩu, nói: “Lão gia, thiếp có một chuyện cứ canh cánh mãi trong lòng. Nếu không nói ra, sợ rằng sẽ tự mình nghẹn mà chết.”

Chu Khải Hằng là hạng người thế nào, lập tức nói ngay: “Bà đang nói đến chuyện Tô Trường Sam hủy hôn sao?”

“Là chuyện đó!” Dư phu nhân vừa xoa trán vừa nói: “Thiếp suy đi nghĩ lại cả ngày, cứ cảm thấy chuyện hủy hôn năm đó thật kỳ quặc.”

“Kỳ quặc ở chỗ nào?”

“Người ta vẫn nói, hôn nhân là do phụ mẫu định đoạt, do bà mối mai mối. Lẽ ra chuyện lớn như hủy hôn thì phải do Vệ Quốc công đích thân ra mặt mới phải. Vậy mà ông ta lại không hề lộ diện, lại là An Thân vương phi ra mặt đây là điểm thứ nhất.”

Dư phu nhân chậm rãi nói tiếp: “Điểm thứ hai, họ nói rất hay rằng là sợ làm liên lụy đến Chu phủ chúng ta. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại mà xem, An Thân vương và Phúc vương đối đầu như nước với lửa, một sống một còn. Vậy thì, nếu là vì muốn bảo toàn bản thân, chẳng phải Vệ Quốc công nên bám chặt lấy Chu phủ chúng ta hay sao? Tránh hại tìm lợi vốn là bản tính của con người mà!”

Chu Khải Hằng cúi đầu uống trà, sắc mặt dần dần lạnh lẽo.

Chuyện hủy hôn khi ấy diễn ra quá vội vàng. Bản thân ông bị kẹt giữa hai vị vương gia, tiến thoái lưỡng nan, mất cả sự tỉnh táo. Bây giờ nghĩ kỹ lại, quả thật có rất nhiều điểm không hợp lẽ thường.

“Chuyện này…”

Lời còn chưa nói hết, rèm dày bọc bông ở cửa đột nhiên bị vén lên “soạt” một tiếng. Chỉ thấy Chu Tử Ngọc tức giận đùng đùng đứng đó, tay nắm chặt, mặt mày xám xịt.

Dư phu nhân vội đứng dậy, ra hiệu với trượng phu.

“Phụ thân!” Chu Tử Ngọc cười nhạt, từng bước tiến vào: “Chuyện tên khốn đó ưa thích nam nhân, có thật không?”

Đôi mắt nàng đỏ rực, như sắp phun ra lửa. Dư phu nhân định tiến tới ôm lấy nàng, lại bị nàng hất mạnh ra.

Dư phu nhân nghiêm giọng: “Chu Tử Ngọc, con chú ý lễ nghi khuê phòng cho ta!”

“Lễ nghi?” Một câu nói như chọc trúng nỗi ấm ức trong lòng Chu Tử Ngọc, nàng gào lên: “Mẫu thân, con bị bắt nạt đến thế này rồi, còn phải giữ lễ nghi? Rõ ràng là tên khốn đó tư thông với Tạ Dịch Vi, vì vậy mới nghĩ mọi cách, tìm mọi lý do để hủy hôn. Con… con… con không sống nổi nữa!”

Vừa nói, nàng vừa nhào lên, đẩy đổ cái bàn trong phòng. Tách trà vừa mới pha của Chu Khải Hằng rơi xuống đất, vài giọt nước nóng còn bắn lên tay ông.

Chu Khải Hằng giận dữ, chỉ vào mặt nàng mắng: “Con nhìn lại mình đi, còn ra thể thống gì nữa! Con gái nhà tiểu hộ bên ngoài còn biết giữ thể diện hơn con!”

“Cha! Con không sống nổi nữa rồi! Con không sống nổi nữa!”

Chu Tử Ngọc nào có sợ gì, vừa gào khóc, vừa nhào vào lòng ông: “Cha phải làm chủ cho con gái! Nhất định phải làm chủ cho con! Họ… họ khi dễ người quá đáng rồi! Con gái cha sắp bị họ bắt nạt đến chết mất thôi!”

Ánh mắt Chu Khải Hằng bốc lửa: “Con nói năng linh tinh cái gì vậy! Mấy chuyện này hoàn toàn chưa có chứng cứ gì! Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, chưa có lệnh của ta thì không được để nó ra ngoài!”

“Con không muốn! Con không muốn! Cha không làm chủ cho con, thì con đi chết! Con chết cho mọi người xem! A a a a… con không sống nổi nữa!”

Tiếng gào của Chu Tử Ngọc chói tai và sắc nhọn, khiến các nha hoàn bên ngoài đều hoảng hốt, tim đập thình thịch. Trong số đó, có một nha hoàn mặt tròn mắt tròn, nhân lúc trời tối, lặng lẽ rời đi.

Nàng là tai mắt mà công chúa Hoài Khánh cài lại trong Chu phủ. Bây giờ tiểu thư gây náo loạn đến mức này, phải nhanh chóng báo tin cho công chúa!

Chỉ trong thời gian uống một chén trà, Hoài Khánh đã nhận được tin, cả người ngây ra như tượng.

Nàng đang mang thai, bình thường không hay ra ngoài. Nếu không phải Chu Tử Ngọc gây náo loạn giữa đêm, nàng còn chẳng hay bên ngoài lại lan truyền loại tin đồn thế này.

Là thật sao?

Hay là giả?

Nếu là giả, thì ai tung ra? Mục đích là gì?

Nếu là thật, thì chẳng phải việc Tô Trường Sam hủy hôn năm xưa là vì Tạ Dịch Vi sao?

Hoài Khánh bất chợt ngồi bật dậy, túm lấy cổ áo Chu Duẫn: “Chàng cũng nghe mấy lời đồn ngoài kia rồi đúng không?”

“Nghe rồi, có gì đâu mà phải kinh ngạc? Nhà ai chả có mấy tên nam sủng?”

“Đồ đầu đất! Chàng thì hiểu cái gì?”

Hoài Khánh đẩy hắn ra, xỏ giày xuống giường, đi tới đi lui trong phòng.

Chu Duẫn sợ hãi, vội vàng đỡ nàng: “Ôi trời ơi, vì đứa nhỏ trong bụng mà giữ gìn một chút đi!”

Nhưng Hoài Khánh như không nghe thấy, ánh mắt nhìn trừng trừng ra khung cửa sổ, chợt hét lên: “Người đâu, lập tức đến phủ An Thân vương cho ta!”

“Ối dào, nửa đêm thế này đi làm gì, chuyện này thì…”

Hoài Khánh nắm cằm Chu Duẫn: “Ta vừa mới nhận mười vạn lượng bạc từ Cao Ngọc Uyên, quay đầu đã xảy ra chuyện này. Cha mà nghĩ ta thông đồng với người ngoài để hại muội muội ruột thì sao? Chuyện này ta nhất định phải đích thân hỏi cho rõ ràng từ Cao Ngọc Uyên!”

Bộp bộp bộp!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ở vương phủ. Chẳng bao lâu sau, Giang Phong bước nhanh vào nội viện.

Lúc này Cao Ngọc Uyên đã tháo hết trâm phượng. Vừa nghe là người từ phủ công chúa đến, nàng đã sai người cài lại trâm ngay.

Bước ra khỏi sân, Giang Phong chờ sẵn bên ngoài.

Cao Ngọc Uyên bước tới, hỏi nhỏ: “Là ai đến?”

“Bẩm tiểu thư, là ma ma tâm phúc của công chúa, nói có chuyện gấp muốn gặp vương phi.”

Tâm phúc?

Cao Ngọc Uyên lập tức cảm thấy không ổn, vội nói: “Đi, đi gặp bà ta!”

“Tiểu thư!” Giang Phong bất chợt gọi, chỉ tay về một sợi tóc mai rủ bên tai nàng: “Người ta đã đến rồi thì không thể tránh. Chi bằng tiểu thư bình tâm lại, nghĩ xem nên ứng phó thế nào.”

Cao Ngọc Uyên vén tóc ra sau tai, chợt cười khổ: “Ta cũng muốn giữ bình tĩnh. Nhưng con người ăn ngũ cốc mà sống, có hỷ nộ ái ố, lại đang ở trung tâm của cơn lốc. Nếu thật sự giữ bình tĩnh được, ta đã là định hải thần châm rồi!”

Giang Phong cười: “Định hải thần châm chỉ là nhìn bên ngoài tưởng chừng bình thản, bên trong thế nào thì ai mà biết?”

Nghe xong, Cao Ngọc Uyên không nhịn được nhìn Giang Phong lâu thêm mấy phần, bước đi chậm lại: “Vậy thì lát nữa ta sẽ làm bộ như định hải thần châm cho mà xem.”

Giang Phong thấy nàng lĩnh ngộ nhanh như vậy, gật đầu tán thưởng.

Nghĩa phụ từng dạy: Trên thương trường, ngươi rối ta không rối, ngươi gấp ta không gấp, thì ắt chiếm được tiên cơ. Chiêu này giờ dùng cũng vẫn hợp!

Ma ma kia thấy vương phi đến, vội vã hành lễ, rồi ghé sát tai Cao Ngọc Uyên thì thầm vài câu.

Chỉ thấy sắc mặt Cao Ngọc Uyên dần dần trầm xuống. Giang Phong đứng bên thấy vậy, lòng cũng thót một cái.

Ma ma lui lại nửa bước, thở dài: “Công chúa trong lòng nóng như lửa đốt, một khắc cũng không đợi nổi, mới sai lão nô đến hỏi cho rõ. Nếu chuyện đó là thật thì…”

“Ma ma yên tâm, chuyện này hoàn toàn là có người cố tình bôi nhọ Tô thế tử và Tam gia.”

Cao Ngọc Uyên lập tức ngắt lời: “Xin ma ma về nói lại với công chúa, tin đồn này không sớm không muộn, lại đúng lúc vương gia rời kinh thành mới lan ra. Xin công chúa thử nghĩ kỹ mà xem: Ai được lợi? Ai bị hại?”

Sắc mặt ma ma thay đổi mấy lần. Giang Phong thấy rất rõ, thầm khen tiểu thư ăn nói khéo léo.

Trên đời có một số lời chỉ cần gợi ý đến thế là đủ, mọi người tự hiểu. Lời để ngỏ, vẫn còn đường lùi, không ai bị đẩy đến chân tường.

Ma ma nghe lời vương phi, trong lòng nhẹ nhõm, lập tức vội vàng trở về báo lại.

Cao Ngọc Uyên chờ mọi người rời đi, mới ngồi phịch xuống ghế. Lúc này mới cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.