Tào Minh Cương như muốn nổ tung đầu.
Biện pháp giải nguy không phải là không có: quốc khố dư dả, lương thảo đầy đủ; có đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến; triều đình Đại Tân trên dưới một lòng.
Chỉ cần đủ ba điều kiện ấy, chuyện biên cương phía tây có thể giải quyết. Nhưng bây giờ, Đại Tân có gì?
Đến cả khéo tay cũng chẳng nấu nổi nồi cơm khi không có gạo!
Tào Minh Cương không muốn nói toạc ra quá rõ ràng, bèn lên tiếng: “Vương gia, không ở chức vị ấy, không nên mưu toan chuyện ấy. Chuyện này ắt hẳn có người trên long ỷ lo nghĩ, điều vương gia nên cân nhắc là: khi nào khởi hành hồi kinh?”
Sắc mặt Lý Cẩm Dạ hơi trầm xuống.
Tào Minh Cương bước lên một bước: “Vương gia, việc Tây Bắc lớn như vậy, sức khỏe của lão hoàng đế có gắng gượng nổi hay không vẫn còn là vấn đề. Giờ khởi hành, thúc ngựa phi nhanh, trong mười hai ngày tất có thể tới kinh thành, mọi chuyện vẫn còn kịp!”
Lúc này, Thi Điển Chương vừa vặn tới nơi, nghe thấy mấy câu cuối của Tào Minh Cương, cũng khuyên can: “Vương gia, nên lên đường thôi. Ngựa ta đã chuẩn bị xong hết, toàn là tuấn mã tốt nhất của Lưỡng Quảng.”
Lý Cẩm Dạ không phải là không muốn đi, chỉ là cảm thấy vội vã trở về lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Người đi chống giặc chắc hẳn đã lên đường, mà hắn còn một việc quan trọng hơn cần phải làm.
“Thi Điển Chương, hiện giờ Lưỡng Quảng còn có bao nhiêu lương thực có thể điều động được?”
Vừa dứt lời, cả Thi Điển Chương và Tào Minh Cương đều nghiêm túc hẳn. Thì ra vương gia muốn gom góp lương thảo ở Lưỡng Quảng rồi mới hồi kinh.
Thi Điển Chương ngẫm tính trong lòng một hồi, đáp: “Bẩm vương gia, thần ở chỗ này có thể cạy kẽ răng mà vắt ra được mấy ngàn đán.”
(Đán/擔: đơn vị vận tải lương thực trong quân nhu)
“Quá ít!” – Lý Cẩm Dạ nhìn thẳng vào ông – “Phải nghĩ cách cho ta nữa!”
Thi Điển Chương nhíu mày đến mức mày và mắt gần như chạm nhau, gãi đầu, nghiến răng nói: “Những gia tộc danh giá, thân hào nhân sĩ, phú thương ở Lưỡng Quảng đều có thói quen tích trữ lương thực. Nếu vương gia có thể thuyết phục họ quyên góp… thì ít nhất cũng có thể thêm được hai vạn đán nữa!”
Lý Cẩm Dạ hơi nhíu mày, lập tức quyết đoán: “Vậy thì mời từng người một vào phủ cho ta. Bằng mọi giá, bản vương phải mang về năm vạn đán lương thực!”
Năm vạn đán?!
Thi Điển Chương suýt mềm chân, không dám chậm trễ, lập tức phái người đi mời.
Lý Cẩm Dạ đợi ông rời đi rồi mới quay sang Thanh Sơn, nói: “Một khi gom đủ lương, chúng ta lập tức khởi hành. Ta sẽ để Thi Điển Chương phái người áp tải lương thực thẳng tới biên giới phía tây. Ngươi cử ám vệ đi trước, gửi thư cho vương phi.”
Thanh Sơn chắp tay: “Vương gia, tiểu nhân sẽ lập tức chuẩn bị.”
Tào Minh Cương nghe xong, thoáng sửng sốt, rồi tiếp lời: “Vương gia chắc chắn rằng trận chiến ở Tây Bắc là không thể tránh khỏi ư?”
“Đúng. Hơn nữa, không phải một hai ngày là có thể kết thúc.”
“Nhưng… nếu muốn gom đủ năm vạn đán, thời gian hồi kinh sẽ bị trì hoãn. Vương gia, tình hình trong kinh thay đổi chỉ trong chớp mắt!”
“Tào Minh Cương, ngươi chưa từng theo bản vương vào Lương Châu, cho nên ngươi mãi mãi không thể tưởng tượng được khi một tòa cô thành bị vây hãm, các tướng sĩ đẫm máu chiến đấu trong đói khát là cảm giác tuyệt vọng đến mức nào; càng không thể tưởng tượng được, nếu Lương Châu thất thủ thì sẽ có ý nghĩa thế nào với bách tính Đại Tân.”
Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng giữa trời đêm, giọng kiên quyết như đinh đóng cột: “Số lương thực này… bản vương nhất định phải ép cho ra!”
Tào Minh Cương nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng cuồn cuộn cảm xúc.
Ông đã không theo nhầm chủ. Lý Cẩm Dạ tuy mang dã tâm muốn ngồi lên ngôi báu, nhưng khi quốc nạn lâm đầu, hắn lại gạt bỏ tư lợi, giữ lấy đại nghĩa.
Nếu người như hắn làm hoàng đế, ắt là minh quân một đời!
“Đi thôi!” – Lý Cẩm Dạ mỏi mệt, quầng xanh dưới mắt đậm như bóng đêm – “Đêm nay, định sẵn là không thể chợp mắt rồi.”
Lý Cẩm Dạ không ngủ được;
Nơi xa tại kinh thành, Cao Ngọc Uyên cũng không thể nào yên giấc;
Và còn rất, rất nhiều người, cũng mất ngủ suốt đêm nay.
Bảo Càn Đế nhắm hai mí mắt hơi sưng, ngồi xếp bằng trên long sàng. Bên cạnh là Lý công công đang nhẹ nhàng xoa ngực cho ông.
Trước long sàng, Hộ bộ Thượng thư Chu Khải Hằng, Binh bộ Thượng thư Trịnh Minh An, Tổng lĩnh cấm quân Tề Tiến và Tấn Vương Lý Cẩm Vân cùng đứng.
Ánh mắt Bảo Càn Đế lạnh băng quét qua từng người: “Chuyện phía tây, các ngươi có kế sách gì?”
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng Binh bộ Thượng thư Trịnh Minh An bước lên một bước:
“Bẩm hoàng thượng, thần cho rằng, một là phái Thái y đến quân Trấn Tây để điều tra nguồn gốc dịch bệnh, và chế thuốc khống chế dịch bệnh; hai là điều binh đến thành Lương Châu, chống lại Hung Nô.”
Bảo Càn Đế âm trầm nhìn ông: “Điều binh thế nào? Ai làm chủ soái?”
Trịnh Minh An đáp: “Quân Trấn Tây vẫn còn mười vạn quân chưa bị nhiễm dịch. Theo thần thấy, nên điều họ đến trước, do Trình đại tướng quân chỉ huy trực tiếp. Hung Nô chỉ có năm vạn, mười vạn đánh năm vạn, Lương Châu có thể giữ vững.”
Doanh trại quân Trấn Tây cách thành Lương Châu chỉ vài trăm dặm, phi ngựa nhanh nhất là năm sáu canh giờ; nếu điều quân từ kinh thành, thì thời gian sẽ kéo dài lâu hơn nhiều.
Tề Tiến suy nghĩ một hồi, thấy kế này hợp lý, đã hùa theo: “Hoàng thượng, thần đồng ý với ý kiến của Trịnh đại nhân!”
Chu Khải Hằng nói: “Thần cũng đồng ý!”
Tấn vương suy ngẫm một lát: “Nhi thần cũng đồng ý!”
“Thế còn lương thảo?” – Bảo Càn Đế nhìn sang Chu Khải Hằng.
Lúc này, Chu Khải Hằng chỉ còn cách cắn răng: “Thần sẽ lập tức triệu tập cuộc họp khẩn giữa Hộ bộ và Binh bộ, bàn bạc việc gom lương thảo.”
“Tốt!”
Bảo Càn Đế ra lệnh soạn mật chỉ, còn đích thân đóng ấn tư lên mật chỉ đó.
Tấn Vương thì cầm lấy danh sách toàn bộ Ngự y viện, chọn ra hai mươi vị Thái y trẻ, lên đường tới quân Trấn Tây trong đêm.
Rạng sáng, lương thảo gom được từ Hộ bộ được vận chuyển ra khỏi cổng thành phía bắc, chỉ có năm ngàn đán, mà đó đã là hơn nửa lượng lương trong hai kho lương lớn nhất kinh thành.
Sau khi Chu Khải Hằng tiễn đoàn lương rời thành, quay về cung phục mệnh.
Bảo Càn Đế nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngả người xuống long sàng.
Có binh, có lương, lại có Trình Tiềm, nguy cơ của thành Lương Châu chắc có thể giải rồi chăng?
Lão hoàng đế thở từng tiếng nặng nề, Chu Khải Hằng hành lễ lui ra, Lý công công tiến lên buông màn che xuống.
Chu Khải Hằng ra khỏi cung, mới thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Đêm nay quả thực quá dài, ông phải về phủ ngủ một giấc mới có sức.
Người già rồi, không chịu nổi thức đêm nữa!
Vừa ngẩng đầu, ông thấy từ xa có người đang hộc tốc chạy đến.
Lại là quân báo nữa chăng? – Chu Khải Hằng thầm nghĩ.
Đợi người đó chạy tới gần, ông nhìn rõ mặt thì chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất: “Tề… Tề đại nhân, lại có chuyện gì nữa vậy?”
Tề Tiến toàn thân đầy mồ hôi, tóc tai rối loạn, không buồn đáp lời, lao thẳng vào điện ngủ: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Quân Trấn Tây báo gấp!”
Chu Khải Hằng vừa nghe ba chữ “quân Trấn Tây”, đã gần như bò lăn theo sau vào điện.
Lúc này, Bảo Càn Đế đang nửa tỉnh nửa mê, nghe tiếng Tề Tiến, bị dọa tới run lên. Lý công công vội mời Trương Hư Hoài vào.
Sau vài mũi châm cứu, hoàng đế mới từ từ mở mắt: “Nói, lại có chuyện gì?”
Tề Tiến nhìn sắc mặt tái nhợt của hoàng đế, cổ họng nghẹn ứ, quỳ sụp xuống đất, run giọng nói: “Bẩm hoàng thượng, trong quân Trấn Tây lại có năm vạn người bị nhiễm dịch bệnh.”
“Cái gì?!”
Đôi mắt vẩn đục của Bảo Càn Đế suýt nữa trợn tròn rơi ra khỏi hốc mắt: “Ngươi… ngươi nói lại lần nữa xem?!”