Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 673: Chuyện cũ năm xưa 5



“Công chúa bụi bặm lấm lem vào kinh, Hoàng đế chẳng biết nghĩ gì, lại sắp xếp nàng ở tại cung Vĩnh Hòa. Cao Phác đã âm thầm dặn dò Quý phi, nhờ nàng ấy để mắt chăm sóc.”

Thập Thất lão Vương gia chậm rãi hít sâu một hơi: “Hắn làm vậy, một là vì tình nghĩa cùng vào sinh ra tử suốt chặng đường ấy; hai là vì từng từ chối mà lòng sinh áy náy. Quý phi luôn chiều chuộng vô điều kiện đối với đứa cháu này, lại thêm công chúa tính tình ngây thơ hồn nhiên, không hề có chút tâm cơ, rất hợp tính Quý phi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó là mấy năm bình yên sóng lặng. Trong mấy năm ấy, Cao Phác mỗi năm đều về kinh, một là để thăm ta, hai là…”

Nói đến đây, Thập Thất lão Vương gia liếc nhẹ Cao Ngọc Uyên một cái: “Nghe nói ngươi rất thân thiết với lão hòa thượng ở chùa Diên Cổ?”

Tim Cao Ngọc Uyên chợt run lên. Ông ta quanh năm bị cấm túc trong thâm viện này, sao ngay cả chuyện nàng và lão hòa thượng mà ông ta cũng biết?

Không đúng!

Ý chính ông ta muốn nói không phải là chuyện đó, mà là…

Cao Ngọc Uyên thử dò hỏi: “Ngài biết sự tồn tại của người đó?”

“Khi mối quan hệ giữa người với người thân thiết đến một mức độ nào đó, thì bí mật cũng chẳng còn là bí mật nữa. Ngoài việc đến thăm người ấy, hắn còn luôn nhớ thương Quý phi trong cung, hai người duy nhất có huyết thống với hắn. Thật ra mà nói, chính hắn mới là người giấu chữ ‘tình’ sâu nhất, đến cả người chỉ gặp một lần, hắn cũng vẫn nhớ thương.”

Thập Thất lão Vương gia nhíu mày suy nghĩ nghiêm túc, không biết nhớ ra điều gì mà đưa tay xoa mũi, ho một tiếng: “Sau đó trong cung xảy ra hai việc lớn. Một là Diệp Hoàng hậu qua đời vì bệnh; hai là Hoàng đế tái giá, cưới Lục hoàng hậu.”

“Diệp Hoàng hậu thực sự mất vì bệnh sao?” Cao Ngọc Uyên vừa dứt lời, chính nàng cũng cảm thấy mình đã quá cảnh giác.

“Quả thật là bệnh mất. Thái y nói là vì u uất quá độ. Đúng rồi, sau khi con của bà ấy mất, Quý phi gần như bị đày vào lãnh cung, rất ít khi xuất hiện, chỉ trong những ngày lễ lớn như Trung thu hay Giao thừa mới ra ngoài một lúc. Công chúa vì vậy cũng rất ít đi lại, nhưng ăn mặc, chi tiêu thì vẫn như xưa, thậm chí còn tốt hơn trước.”

“Tại sao lại như thế?” Cao Ngọc Uyên hỏi.

Thập Thất lão Vương gia lắc đầu: “Chuyện trong thâm cung, phải hỏi người trong đó mới rõ. Sau đó, Lục hoàng hậu mang thai, sinh ra Phúc Vương; công chúa cũng mang thai rồi hạ sinh Lý Cẩm Dạ. Theo tổ chế, phi tần sinh hoàng tử thì phải có cung điện riêng. Ta còn từng mạo muội hỏi Hoàng đế, tại sao công chúa Bồ Loại vẫn còn ở trong cung của Quý phi? Thật ra lúc hỏi như vậy, ta đã mang theo nỗi lo, vì mỗi năm Cao Phác về kinh đều vào cung thăm Quý phi, ở gần nhau như thế, ta lo công chúa sẽ lại khởi tâm tư gì đó.”

“Vậy Hoàng đế nói sao?”

“Hoàng đế nói là công chúa không muốn dọn đi, bảo đã quen chỗ ở, không nỡ rời xa.”

“Mọi người chỉ biết nàng không nỡ rời Quý phi; chỉ có ta biết, điều nàng không nỡ buông là cơ hội mỗi năm được gặp Cao Phác một lần. Sau nhiều đắn đo, ta quyết định phải gặp Quý phi một lần. Lúc đó Cao gia đã đứng trên bờ vực, sinh mệnh mong manh, ta không thể để bất kỳ ai cắt đứt sợi dây cứu mạng đó.”

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên nhìn lão Vương gia dịu lại, lồng ngực nàng nhấp nhô.

Một người nếu không phải vì thích ai đó đến tột cùng thì tuyệt đối sẽ không lo nghĩ cho họ đến vậy.

“Muốn gặp Quý phi thì phải xin Hoàng đế, lại còn phải đợi lúc ông ấy vui vẻ. Ta nhớ rất rõ lần đó, ông ấy lạnh lùng nhìn ta một cái, rồi sâu xa nói một câu: ‘Ngươi vẫn còn nhớ thương nàng đấy hả.’ Ta không kịp suy nghĩ ý tứ sâu xa của câu nói ấy, vội vàng đi gặp Quý phi. Đó cũng là lần cuối cùng ta gặp nàng… và công chúa.”

Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ đều nín thở, tim thắt lại.

Cao Ngọc Uyên thậm chí buột miệng hỏi: “Lúc ngài gặp họ lần cuối, họ vẫn ổn chứ?”

“Rất ổn. Công chúa vừa sinh xong, không hề yếu ớt, da dẻ trắng hồng rạng rỡ. Quý phi cũng hiếm hoi mà nở nụ cười, còn đích thân bế đứa bé ra khoe với ta. Cả cung tràn ngập không khí vui mừng, chẳng khác nào lễ Tết.”

Thập Thất lão Vương gia mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lý Cẩm Dạ, dùng tay ra dấu: “Khi đó, con mới bằng chừng này, mắt còn chưa mở hết, rúc trong lòng Quý phi. Mà ánh mắt nàng nhìn con còn dịu dàng hơn cả công chúa nữa.”

Cao Ngọc Uyên chỉ cảm thấy tay mình siết chặt lại, người đàn ông bên cạnh càng nắm chặt tay nàng hơn.

Thế gian lạnh ấm, thì ra vận mệnh của chúng ta đã được gắn kết chặt chẽ từ thuở ấy.

“Ta uyển chuyển nói ra những lời cần nói với Quý phi. Nàng nghe xong im lặng hồi lâu, rồi nói với ta: ‘Tâm sự của công chúa, từ đêm đầu tiên nàng gặp ta đã kể cả rồi. Ngươi yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không hại A Phác đâu! Tâm tư của ngươi ta cũng hiểu, không khuyên gì cả. Hữu tình là ma chướng, đừng để bản thân thành kẻ si tình, đừng lún quá sâu.’”

Nói đến đây, Thập Thất lão Vương gia thở dài một hơi: “Ta từng nói, người Cao gia ai cũng cực kỳ thông minh, Cao Uyển lại là người thông minh nhất trong số đó. Ta vẫn tưởng mình che giấu rất tốt, vậy mà nàng chỉ vài lời ngắn gọn đã nhìn thấu ta.”

Bởi vì khi ngài nhắc đến cậu của ta, trong mắt ngài có ánh sáng, cũng giống như bây giờ vậy, Cao Ngọc Uyên âm thầm đáp lại trong lòng.

“Cái chết của công chúa, gần như chỉ xảy đến trong một đêm.”

Tim Lý Cẩm Dạ đột ngột hẫng một nhịp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão Vương gia. Chỉ thấy tay ông đang siết lấy chén trà, từng đường gân xanh trên mu bàn tay đều nổi rõ.

“Chết bất ngờ và kỳ quặc đến vậy, nên ta lập tức biết có điều chẳng lành, vội vã xông vào cung hỏi cho ra lẽ. Nhưng vừa đến cổng cung đã bị Cấm vệ quân chặn lại, Hoàng đế có lệnh, không có chiếu chỉ thì không được gặp. Ta không còn cách nào, đành phải dùng đến tai mắt trong cung. Nói ra e các ngươi không tin, nguyên nhân cái chết của công chúa, chỉ vì một câu nói đùa.”

“Một câu nói đùa ư?” Lý Cẩm Dạ kinh ngạc.

Thập Thất lão Vương gia cười, nhưng nụ cười đầy thê lương: “Hôm ấy trời nắng đẹp, Quý phi và công chúa để con chơi trong sân, con chạy theo các cung nữ, chơi đến mệt thì nhào vào lòng Quý phi. Lúc đó, nha hoàn thân cận của công chúa đùa một câu, ‘Công chúa, xem Tiểu điện hạ nhà ta trông giống Cao đại nhân biết bao! Sau này chắc chắn cũng sẽ là một nam tử đỉnh thiên lập địa như Cao đại nhân!’”

Cao Ngọc Uyên lập tức phản ứng lại: “Câu đó nhất định là nha hoàn kia biết công chúa thương mến cậu ta, nên cố ý nói để lấy lòng. Không thể xem là thật được!”

“Trùng hợp làm sao, hôm đó Hoàng đế hứng chí đi dạo cùng Lý công công, tới ngay cổng cung Vĩnh Hòa, đã nghe được câu nói đó.”

Thập Thất lão Vương gia bật cười, trong mắt ánh lên nỗi đau xé ruột: “Ta tính trăm đường, đề phòng mọi lối, không ngờ kết cục cuối cùng lại là như thế. Hoàng đế giận dữ bỏ đi, đêm đó đã gọi công chúa đến, ép hỏi đứa bé có phải là của Cao Phác không. Ta từng nói rồi, người Bồ Loại ăn thịt bò thịt cừu lớn lên, chỉ hiểu sự thô lỗ, công chúa bị ép đến đường cùng, lỡ miệng nói ra một câu, khiến tất cả rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”

Lý Cẩm Dạ thất thanh hỏi: “Câu gì?”