Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 675: Hoàng thượng băng hà rồi



“Chỉ vì muốn trả thù ta.”

Thập Thất lão Vương gia cười một tiếng: “Ngươi đến một lần, ta lại phải nhớ lại những chuyện năm xưa đau như lóc thịt xẻ xương một lần. Hắn là quân vương, không dung nổi một chút phản bội. Quý phi không được, công chúa không được, ta lại càng không thể. Nhưng hắn càng đáng thương hơn, Quý phi không yêu hắn, công chúa cũng không yêu hắn, hậu cung chẳng có mấy người thật lòng với hắn. Về già, ba đứa con trai lần lượt tạo phản!”

Nói đến đây, ánh mắt lão Vương gia tối sầm lại, một nỗi bi thương khó gọi thành tên dâng trào từ tận xương tủy, từ từ lan rộng ra ngoài.

“Đi cả đi thôi, ta cũng mệt rồi. Ai hận ai, ai yêu ai, ai làm hoàng đế, ai muốn tạo phản… có ý nghĩa gì đâu? Sớm muộn gì cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng. Đêm dài dằng dặc, sương nặng như chì, chỗ kia lạnh lẽo như băng, chẳng bằng một chén trà nóng, một bình rượu ấm sưởi lòng. Khổ vậy làm chi…”

Lão Vương gia nhìn về phía Cao Ngọc Uyên, ánh mắt sâu xa, mông lung: “Năm đó ta khai phủ, trời âm u, hắn từ giữa đám người bước ra, mặc một chiếc trường sam cũ màu trúc nguyệt, dáng cao mà gầy, mày mắt rất đẹp, chỉ là không hay cười, sắc mặt lãnh đạm, nhưng đôi mắt lại sâu như đêm đen nhất. Ta từng nghĩ, nếu người này hay cười một chút thì tốt biết bao!”

Vừa thở dài, ông vừa lảo đảo bước vào nội thất, người hầu già định đỡ thì bị ông gạt tay ra.

Ngực Cao Ngọc Uyên như bị đè nén, hô hấp nặng nề, nhất thời không nói nên lời.

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ lại vẫn chưa rời đi, lồng ngực phập phồng dữ dội như thể có người vừa rạch một nhát sâu vào tim hắn.

Hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng khép mắt, rồi quay đầu lại, dưới ánh đèn dầu, tỉ mỉ nhìn gương mặt của Cao Ngọc Uyên, trắng trẻo, lạnh nhạt, phủ một tầng khói mỏng, trong trẻo như ánh trăng giữa trời cao.

“A Uyên.” Hắn gọi, giọng nhẹ nhàng đến vô cùng.

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ừ?”

“Ta… còn năm năm nữa, đúng không?”

Tim Cao Ngọc Uyên đập thình thịch: “Sao tự nhiên lại nói vậy?”

Lý Cẩm Dạ bước đến, vòng tay ôm lấy eo nàng, chậm rãi dìu nàng đi ra ngoài: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi.”

“Đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, có khi sẽ tìm được cách chữa khỏi cho chàng!”

“Ừ!”

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ vào bờ vai nàng, giọng trầm thấp, mơ hồ: “Ta không muốn làm hoàng đế nữa.”

Cao Ngọc Uyên đột nhiên trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn hắn, đồng tử vì quá sốc mà giãn ra rõ rệt.

Lý Cẩm Dạ thấy thế thì mỉm cười: “Không muốn làm nữa, chỉ muốn ở bên nàng. Đi đây đó ngắm sơn thủy cũng được, làm khách lãng du tiêu dao cũng tốt, dù sao… thế nào cũng được.”

Cao Ngọc Uyên sững sờ không nói nên lời suốt một hồi lâu, mãi mới run rẩy lên tiếng: “Chàng… chàng điên rồi sao? Một nửa người đã ngồi lên long ỷ rồi đấy!”

Hắn cúi đầu hôn nàng, đôi môi mềm như chuồn chuồn lướt nước: “Ngồi trên long ỷ sao bằng ngồi trên người nàng thoải mái hơn.”

“Chàng…”

Lý Cẩm Dạ cúi đầu thì thầm bên tai nàng: “Ta không muốn làm người đáng thương nữa. Chuyện này, chúng ta sẽ tính kỹ lại sau.”

Chuyện gì mà phải tính kỹ?

Tính kỹ kiểu gì?

Nghe cả đêm những chuyện đó, rồi lại nghe thêm câu này, đầu Cao Ngọc Uyên như muốn nổ tung!

Ra khỏi phủ, hai người ngồi xe ngựa trở lại hoàng cung. Lúc đó Bảo Càn Đế đang trong cơn hấp hối, cung cấm không thể thiếu người trông giữ.

Cao Ngọc Uyên bị Lý Cẩm Dạ ép đi ngủ một lát bên ngoài, nàng mệt rã rời, vừa chạm giường đã ngủ mê mệt.

Lý Cẩm Dạ chờ nàng ngủ say, mới vào trong, kể lại tất cả cho Trương Hư Hoài nghe.

Trương Hư Hoài nghe xong, ngẩn người suốt nửa tuần trà mới hoàn hồn, vừa định mở miệng, Vương Trực vội vàng chạy vào: “Vương gia, Thập Thất lão Vương gia vừa mới qua đời!”

Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài liếc nhau, nói: “Đánh chuông, phát tang!”

“Dạ!”



Giữa tiếng chuông chiều dồn dập, Bảo Càn Đế bất ngờ tỉnh lại, nhìn ngọn lửa bập bùng, trầm giọng hỏi: “Ai… ai mất rồi?”

Lý Cẩm Dạ nhìn thẳng vào ông: “Thập Thất hoàng thúc, qua đời rồi.”

Bảo Càn Đế im lặng thật lâu: “Sao lại chết?”

“Hắn nói… gặp được ta và A Uyên rồi, đời này không còn tiếc nuối gì nữa, nên đi thôi. Ta nghĩ là hắn sợ mình chờ không nổi nữa.”

Mắt Bảo Càn Đế đột nhiên trợn to, nhìn Lý Cẩm Dạ như thấy ma.

Lý Cẩm Dạ quỳ xuống, thân người nghiêng về phía trước: “Phụ hoàng, người hẳn là biết chuyện giữa lão hoàng thúc và người kia chứ? Vậy tại sao lại muốn ta chết?”

Miệng Bảo Càn Đế phát ra tiếng khò khè, mặt đỏ như gan heo.

“Để ta đoán thử xem là vì sao nhé?”

Lý Cẩm Dạ thở dài, dò xét nói: “Người yêu Cao quý phi đúng không? So với Diệp Hoàng hậu, còn yêu nàng hơn. Người có được thân thể nàng, lại không có được trái tim nàng. Vì thế mà mãi hận, mãi dây dưa, đáng tiếc, từ đầu đến cuối đều không có được. Cho nên… những người nàng yêu, người đều muốn hủy hoại, bao gồm cả ta.”

“A…”

Cuối cùng Bảo Càn Đế cũng gào lên một tiếng: “Ai nói nàng không yêu trẫm! Ai nói nàng không yêu trẫm!”

Nàng nói nàng yêu trẫm;

Nàng từng thấy sung sướng dưới thân trẫm;

Nàng từng nói sẽ tha thứ tất cả, cùng trẫm sống tốt cả đời.

Nước mắt Hoàng đế tuôn như suối, miệng gào thét như điên: “A Uyển, trẫm sẽ không nhường nàng cho bất kỳ ai, hôm nay không, kiếp sau cũng không! Bên cạnh lăng mộ trẫm có chỗ cho nàng… có… trẫm từng nói rồi, sống cùng giường, chết cùng huyệt, không, kiếp sau trẫm vẫn sẽ tìm thấy nàng… trẫm còn muốn cưới nàng làm thê tử, chúng ta sinh một bầy con… Vậy đi, trẫm nói rồi, nàng ở lại bên trẫm, trẫm cho cháu nàng một cơ hội, cơ hội cuối cùng!”

Lý Cẩm Dạ nghe những lời điên loạn ấy, đầu óc chợt sáng suốt chưa từng có.

Hoàng đế vẫn khóc gào như ma hú, gào đến khi nói ra câu cuối cùng trong đời.

“Trẫm là hoàng đế, là con được trời chọn, tất cả là của trẫm, đều là của trẫm… Ha ha ha… Các ngươi muốn tạo phản, giết! Giết! Giết hết! Thiên hạ là của trẫm, A Uyển, đây là giang sơn của chúng ta… nàng còn chưa thỏa mãn sao…”

Lý Cẩm Dạ thấp giọng: “Phụ hoàng, nàng ta chỉ là không yêu người.”

“Ngươi… ngươi…” Lý Cẩm Dạ ghé sát tai ông, từng chữ nhẹ giọng nói: “Hoàng quyền có thể dẫm nát thiên hạ, nhưng không thể bước vào lòng một nữ tử.”

Môi Bảo Càn Đế run lên bần bật, trong mắt như bốc lửa. Từ mười tuổi đã vào cung học đạo làm đế vương, hai mươi lăm tuổi đăng cơ, cả đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng nhượng bộ ai, luôn luôn cứng rắn đến cùng.

Sao lại không thể khiến một nữ nhân mở lòng chứ?

Đáng tiếc, trời chẳng cho ông cơ hội suy nghĩ nữa. Ánh sáng trong mắt ông cũng dần lụi tắt theo từng hơi thở yếu ớt cuối cùng.

Tay, buông rũ xuống.

Trương Hư Hoài bắt mạch, chạm rồi buông: “Mộ Chi, Hoàng thượng băng hà rồi!”

Phịch…

Lý công công đổ sập xuống đất, gào khóc đau đớn.

Lý Cẩm Dạ lạnh lùng liếc ông ta một cái, sau đó nhắm mắt lại.

Mọi ân oán bắt đầu từ đây, cũng kết thúc từ đây. Phụ hoàng, tất cả… đã kết thúc rồi.

Hắn quỳ rạp trên đất, dập đầu hành đại lễ.

Rồi đứng dậy, bước ra nội điện, dồn hết sức kêu to: “Hoàng thượng băng hà rồi!”

Lúc này, trăng treo ở góc trời phía đông, ánh trăng lạnh lẽo vô cùng.