Mẫu thân sai quản sự trong nhà đưa tỷ tỷ về nhà tổ mẫu.
Ngày nào quản sự cũng báo cáo tình hình của tỷ tỷ cho ta.
Tỷ ấy ngoan ngoãn ba ngày không ra khỏi cửa, nhưng cũng chỉ được ba ngày, tỷ tỷ đã nhận lời mời của Triệu Tòng Ngọc, rủ nàng ta đến nhà chơi.
Ta bảo quản sự cảnh cáo nhưng nàng ta chẳng thèm để ý.
Lại một ngày sau, quản sự đến báo cáo, tỷ tỷ cãi nhau với Mẫn Thời Dĩ, cào rách mặt hắn ta.
"Hồ ly tinh mà cô gia nuôi ở bên ngoài có thai rồi." Quản sự thở dài: “Đại cô nãi nãi không đồng ý cho cô gia nạp thiếp, ban đầu hai người chỉ cãi vã, sau đó thì động tay động chân."
Ta càng nghe càng thấy đau đầu.
"Ngươi không nhắc nhở tỷ ấy, bảo huynh trưởng can thiệp sao?"
Mới thành thân mà Mẫn Thời Dĩ đã nạp thiếp, đây là không coi Khương gia, thậm chí cả Ninh Vương phủ ra gì. Cho nên huynh trưởng can thiệp cũng là hợp lý.
"Đại gia đã chủ động tìm cô gia. Ban đầu cô gia cũng đồng ý, nhưng đại cô nãi nãi không biết nghĩ gì, lại sai người hạ độc hồ ly tinh kia."
"Cô gia biết được, nói đại cô nãi nãi ác độc, tức giận tuyên bố nhất định phải rước hồ ly tinh kia về phòng."
Ta nghe mà sững sờ, đến tận nơi đánh người đúng là phong cách của tỷ tỷ, nhưng chuyện hạ độc thì nàng ta không nghĩ ra được.
Ta nhíu mày: "Tỷ ấy lấy đâu ra loại độc đó?"
Loại độc này chỉ có ở kỹ viện thanh lâu, nhà tử tế không thể nào có được.
Quản sự lắc đầu, nói bà ấy cũng không biết.
"Ngươi đi nói với huynh trưởng, bảo huynh ấy chú ý đến Triệu Tòng Ngọc. Loại độc này chín chín phần trăm là do nàng ta đưa cho tỷ tỷ." Ta ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cũng đừng để Triệu Tòng Ngọc gặp tỷ tỷ nữa."
Quản sự đáp "Vâng" rồi lui xuống.
"Phu nhân.” Ninh vương bước vào, ta dừng suy nghĩ rồi vội vàng ra đón hắn. Hắn nhíu mày: “Sao tay nàng lạnh thế này?"
Ta dìu hắn ngồi xuống: "Trời nóng rồi, thiếp muốn cho người đặt đá vào phòng."
Ninh vương khựng lại, không nói gì.
"Sao vậy?" Ta hỏi hắn.
"Nàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Hắn hỏi ta.
"Thiếp..." Ta thấy mũi cay cay, vừa tức vừa thấy tủi thân, nhưng ta không đoán được phản ứng của hắn sau khi biết chuyện, ta không gánh nổi nguy cơ này: “Thiếp không sao."
"Ừm." Ninh vương buông tay ta ra, vẻ mặt thản nhiên uống trà.
Ta cũng không biết nói gì. Một lát sau, hắn bỗng nhiên thở dài, đặt chén trà xuống rồi xoa đầu ta: "Chúng ta là phu thê phải không?"
Không biết vì sao, sự tủi thân của ta trong khoảnh khắc này bị khuếch đại lên, không nhịn được nghẹn ngào:
"Phải!"
Thu Vũ Miên Miên
"Nàng nói phải là được." Hắn kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng sợ, sống không được bao lâu nữa đâu."
Tim ta đập thình thịch, nhưng Ninh vương không nói thêm gì nữa.
Hai ngày sau là sinh thần của ta và tỷ tỷ, ta nhận được lễ vật và bái thiếp của Triệu Tòng Ngọc.
Nhưng ta đã từ chối nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Điều tra được chưa?" Ta gặp huynh trưởng: “Triệu gia không có điểm yếu nào sao?"
Chúng ta phải chuẩn bị trước đề phòng Triệu gia lấy chuyện này ra làm trò.
"Có!" Huynh trưởng nói: “Chỉ cần nhà bọn họ dám tiết lộ, ta và phụ thân có thể lập tức khiến bọn họ c.h.ế.t không có chỗ chôn."
Ta gật đầu: "Huynh hãy đưa mẫu thân và tiểu đệ đến Giang Nam trước đi, muội định mấy hôm nữa sẽ nói rõ với Vương gia."
"Được."
Ta, phụ thân và huynh trưởng đều cảm thấy không thể giấu giếm chuyện này thêm nữa.
Dù Vương gia có xử lý chúng ta thế nào, chúng ta cũng cam chịu.
Nhưng không ngờ hai ngày sau, chuyện phụ thân của Triệu Tòng Ngọc lạm dụng quyền lực vì tư lợi đã bị phanh phui. Ông ta bị kết án và lãnh hình phạt, cả Triệu gia cũng phải rời khỏi kinh thành.
Cả nhà ta đều không ngờ kết quả lại là như vậy.
"Trùng hợp quá." Huynh trưởng lẩm bẩm: “Không cần chúng ta ra tay nữa."
Ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Cứ đợi đến Tết Đoan Ngọ rồi nói." Huynh trưởng nói với ta: "Hai người về nhà dùng bữa, cả nhà chúng ta cùng xin lỗi Vương gia, cầu xin ngài ấy tha thứ."
Mẫu thân nói: "Mẫu thân thấy Vương gia đối xử với A Lê rất tốt, có lẽ Vương gia sẽ không truy cứu."
Ta cũng đồng ý.
Ngày Tết Đoan Ngọ, ta về nhà nương, lại gặp Mẫn Thời Dĩ ở hậu viện.
Hắn ta ngăn ta lại, nói hắn ta hối hận rồi, tính tình của tỷ tỷ nóng nảy, không bằng ta trầm ổn thông minh.
"Khương Lê, ta biết nàng và Vương gia vẫn chưa động phòng.” Mẫn Thời Dĩ nói: “Người Vương gia muốn cưới vốn dĩ là Khương Nghiên, chi bằng nàng hãy đổi lại với tỷ tỷ nàng đi."
"Chỉ cần đổi lại, mọi mâu thuẫn và nguy hiểm đều sẽ được giải quyết."
Ta không dám tin nhìn Mẫn Thời Dĩ.
"Nàng không muốn động phòng với Vương gia, chẳng phải là vì giữ gìn cho ta sao?" Mẫn Thời Dĩ định tiến đến nắm tay ta, trong mắt chứa chan tình ý: “Khương Lê, đừng sợ! Chỉ cần đổi lại, chuyện nàng lo lắng sẽ không còn nữa."
"Mẫn Thời Dĩ!" Ta nhặt viên đá dưới đất, ném lung tung vào người hắn ta: “Thánh hiền thư ngươi đọc đều vào bụng chó hết rồi à? Ngươi coi Khương gia ta là cái gì, coi tỷ muội chúng ta là cái gì."
Đầu Mẫn Thời Dĩ bị ta ném trúng, m.á.u chảy đầy mặt.
"Thúy Quyên, đi gọi ca ca ta và phụ thân đến đây." Ta chỉ vào Mẫn Thời Dĩ: “Hôm nay nếu hắn ta không xin lỗi tỷ muội ta, chúng ta sẽ liều c.h.ế.t với hắn ta!"
"Gọi phụ thân với huynh trưởng làm gì, tỷ muội chúng ta hôm nay có thể xử lý hắn ta rồi." Tỷ tỷ chạy đến, tiện tay rút cây gậy trúc chống dưa leo, đánh tới tấp vào Mẫn Thời Dĩ.
"Thi đỗ Trạng nguyên thì giỏi lắm sao, ngươi cũng không soi gương nhìn lại mình xem, vậy mà dám đến nhà ta dương oai."
"Hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi thì ta không phải là Khương Nghiên!"
Tỷ tỷ đuổi theo Mẫn Thời Dĩ.
Mẫn Thời Dĩ vừa lau m.á.u trên mặt, vừa bị tỷ tỷ đuổi chạy khắp sân.
Ta nguôi giận, bật cười thành tiếng, nhưng vừa quay người lại nhìn thấy người đứng cách đó không xa thì nụ cười lập tức tắt ngấm.