Ta và tỷ tỷ là tỷ muội song sinh, dung mạo giống nhau đến tám phần.
Tính tình của tỷ tỷ ta như lửa, rực rỡ kiêu sa, còn ta lại dịu dàng mộc mạc, ít nói kiệm lời.
Năm ngoái, Thánh thượng hạ chỉ ban hôn, định hai mối lương duyên.
Tỷ tỷ gả cho Ninh vương, còn ta được hứa gả cho tân quý triều đình là Mẫn Thời Dĩ.
Từ nhỏ tỷ tỷ ta đã hiếu thắng, bất kể việc gì cũng muốn hơn người, nhưng ta lại không ngờ rằng, đến cả chuyện thành thân, nàng ta cũng dám tùy tiện làm càn.
Hiện tại, tiết trời xuân ấm áp đã pha chút khô nóng, mà ta lại như rơi vào hầm băng.
Ninh vương đang ngồi ngay trước mặt, nếu hắn biết ta không phải tỷ tỷ, e rằng ngày mai chính là ngày tàn của cả Khương gia.
Khi quân là tội lớn, cho dù là cả nhà bị lưu đày hay tru di cửu tộc, ta đều không gánh vác nổi.
Tỷ tỷ có thể ích kỷ, nhưng ta thì không.
Thu Vũ Miên Miên
Chờ mọi người lui ra, ta do dự đứng dậy hành lễ với Ninh vương: "Xin thỉnh an Vương gia."
Mặc dù Ninh vương không nhìn thấy, nhưng chắc là hắn có thể phân biệt được giọng nói của ta và tỷ tỷ, bởi vậy hắn khựng lại: "Giọng nàng..."
Sau khi đính hôn, Ninh vương đã đến phủ ta hai lần, hắn nhớ kỹ giọng nói của tỷ tỷ.
"Thiếp nhiễm phong hàn nên giọng nói có chút thay đổi." Ta bịa ra lý do, không dám nói nhiều.
Ninh vương dường như không nghi ngờ, chỉ khẽ gật đầu: "Vậy nàng nghỉ ngơi sớm đi."
Lòng ta như trống dồn, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách làm sao cho qua được đêm tân hôn này.
Ta đã phái người về nhà báo tin cho phụ thân, nếu chưa nhận được hồi âm từ người nhà, ta tuyệt đối không dám để Ninh vương phát hiện tân nương đã bị tráo đổi.
Ninh vương đứng dậy, ta tiến đến đỡ hắn. Hắn có vóc dáng cao lớn, dung mạo cũng thuộc hàng nhất đẳng, nhưng tiếc thay, năm ngoái hắn mắc trọng bệnh, rồi từ đó mù lòa.
Thực ra, nếu hắn không bị mù, với phong thái lỗi lạc như hắn thì sao có thể đến lượt nữ nhi Khương gia ta chứ.
Đương nhiên, nếu hắn không mù mà lại thất sủng, tỷ tỷ cũng sẽ hắn liều lĩnh đánh đổi cả nhà để tráo hôn.
"Ta tự đi được." Ninh vương mỉm cười với ta: “Nàng chưa dùng bữa tối, ta đã cho người nấu mì, nàng ăn chút gì đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-hon-nhan-sai-lam-vftk/chuong-1.html.]
Ta cúi đầu đáp nhẹ.
Hắn tắm rửa rất nhanh, cũng không xảy ra chuyện đá phải thùng nước hay ghế như ta lo lắng.
Chốc lát sau, hắn mặc y phục màu trắng ngà bước ra, mái tóc buông xõa, đứng trong ánh nến bập bùng, tựa như cây ngọc lan quý phái, toát lên vẻ thanh cao và diễm lệ.
Ta không hiểu vì sao tỷ tỷ lại muốn tráo hôn, tuy Ninh vương mù lòa, nhưng dù sao hắn cũng là Vương gia.
Dù Mẫn Thời Dĩ có tiền đồ xán lạn đến đâu, cũng không đáng để nàng ta đánh cược tính mạng cả nhà để đổi lấy.
"Mì có ngon không?" Ninh vương ngồi bên giường, dùng tai để tìm phương hướng của ta.
"Rất ngon." Ta cúi đầu đáp, Ninh vương khẽ gật gù: “Hôm nay sao nàng lại im lặng thế?"
Tim ta đập thình thịch, thuận miệng nói dối: "Chắc là do hoàn cảnh xa lạ nên thiếp hơi căng thẳng."
Hắn nghiêng đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ninh vương hỏi ta: "Hôm nay hôn sự ở nhà có thuận lợi không?"
"Thuận lợi." Ta đặt đũa xuống: “Vương gia, thiếp đi tắm rửa."
Ta vội vã chạy vào tịnh thất, nhưng tim lại đập càng mạnh. Ta luôn cảm thấy với sự thông minh của Ninh vương, hắn có thể phát hiện ra ta không phải tỷ tỷ bất cứ lúc nào.
Nếu hắn phát hiện ra, ta phải ứng phó thế nào đây?
Chần chừ hồi lâu, ta bước ra khỏi tịnh thất. Ninh vương đang dựa vào đầu giường, nghe thấy tiếng ta, hắn quay đầu lại nhìn.
Chân ta lóng ngóng đá phải chiếc ghế đẩu. Ninh vương nhíu mày hỏi: "Chân nàng đá phải đâu à?"
Ta ôm chân, cố kìm nén nước mắt, định trả lời hắn thì ngay sau đó đã bị hắn bế lên. Ta kinh ngạc hét lên: "Vương gia!"
Hắn đặt ta ngồi xuống mép giường, sau đó nâng hai chân ta lên: “Chân nào, có bị thương không?"
Ta định rút chân lại thì hắn nói: "Có cần mời đại phu không?"