Ta là lần đầu gặp Lương phi, nhưng tỷ tỷ đã từng gặp bà ta một lần.
Lần đó trở về, tỷ tỷ rất khó chịu, nói thái độ làm người của Lương phi không được tốt, chỉ vì không thích người ta dùng phấn thơm mà trách mắng nàng ta trước mặt bao nhiêu người.
Về tính cách của Lương phi, ta cũng có nghe nói qua, quả thực là người rất nóng tính. Hơn nữa, tình cảm mẫu tử giữa bà ta và Ninh vương cũng không tốt.
Nghe nói Ninh vương đã bị mù hai năm nay, mỗi năm chỉ vào cung vấn an lúc lễ tết, ngày thường không tham gia chuyện triều chính, cũng chẳng vào cung.
Bước vào Trường Xuân cung, ta gặp Lương phi.
Bà ta rất đẹp, nhưng quả thực giữa đôi lông mày ẩn chứa vẻ sắc bén và khó gần.
"Ngồi đi. Chân đã khỏi hẳn chưa?" Bà ta hỏi ta.
Ta đáp: "Rồi ạ."
Lương phi vẫy tay gọi ta ngồi cạnh bà ta, đợi ta ngồi xuống, bà ta quan sát ta kỹ lưỡng một lượt rồi nói: "Sao bản cung thấy, hôm nay ngươi có hơi khác biệt so với lần trước?"
Thu Vũ Miên Miên
Tim ta đập thình thịch: "Hình như là béo lên ạ."
Hôm nay ta cố ý trang điểm theo kiểu mà tỷ tỷ vẫn thường làm, chẳng lẽ Lương phi chỉ gặp qua một lần mà đã có thể phân biệt được sao?
"Không liên quan đến béo hay gầy, mà là do nét mặt đã trở nên hiền hòa hơn." Lương phi nói: “Như vậy cũng tốt, nhìn thuận mắt hơn nhiều."
Ta đáp: "Vâng."
"Các ngươi cãi nhau à?" Lương phi đột ngột đổi giọng, lại nhìn thoáng qua Ninh vương đầy vẻ ẩn ý.
Ninh vương vội vàng đáp lời: "Chúng ta rất hòa thuận, không cần mẫu phi lo lắng."
"Vậy sao còn chưa động phòng?" Lương phi bỗng nhiên cao giọng: “Là do ngươi không được, hay do nàng không muốn?"
Ninh vương sa sầm mặt mày: "Mẫu phi quản nhiều quá rồi đấy." Hắn vừa nói vừa đứng dậy: “Phu nhân, chúng ta đi thôi."
"Tống Cảnh Dật! Bản cung còn chưa nói xong."
Ninh vương không để ý đến bà ta mà đưa tay về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-hon-nhan-sai-lam-vftk/chuong-12.html.]
Ta không ngờ hai mẫu tử họ lại cãi nhau, ta vội vàng đứng dậy định đi theo Ninh vương, Lương phi tức giận quát: "Để nó đi, Khương Nghiên ở lại, bản cung còn chưa nói xong."
Ta khó xử vô cùng.
"Là do ta không được." Ninh vương lạnh lùng nói: “Mẫu phi còn muốn biết gì nữa?"
Lương phi bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Các ma ma trong Trường Xuân cung nhanh chóng đóng cửa điện lại, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt.
"Mắt không được, người cũng không được nốt sao?" Lương phi đứng trước mặt Ninh vương: "Thái tử đã có bốn đứa nhi tử rồi, chẳng lẽ ngươi không biết cố gắng lên chút sao."
Ninh vương cười lạnh.
"Mắt của ngươi làm sao bị mù, ngươi không điều tra không trả thù thì thôi vậy, nhưng giờ ngươi đã thành thân rồi, đến cả động phòng sinh con cũng không dám sao?"
"Tống Cảnh Dật, ngươi quá nhu nhược rồi, đúng là đồ hèn nhát!"
Ta kinh ngạc nhìn Lương phi, chưa từng nghĩ rằng, bà ta lại cho rằng đây là lý do Ninh vương không động phòng.
"Tùy người nghĩ sao cũng được." Ninh vương lạnh lùng nói.
Giọng nói của hắn không chỉ lạnh lùng, mà còn chứa đựng sự thất vọng đến đau lòng. Ta bước đến nắm lấy tay hắn, muốn an ủi hắn đôi chút.
Hắn ngẩn người, nắm lại tay ta.
"Cho hai ngươi ba tháng.” Lương phi nói câu này là nói với ta: “Nếu ngươi không mang thai, bản cung sẽ nạp thiếp cho hắn, một người không được thì mười người, mười người không được thì một trăm người."
Ta há miệng, nhưng không nói gì.
"Ta nói lại lần nữa.” Ninh vương gằn từng chữ: “Chuyện của ta, ta tự có chủ trương."
Hắn mở cửa kéo ta ra khỏi Trường Xuân cung.
Tắm mình dưới ánh mặt trời, ta mới cảm thấy ấm áp trở lại.