Trở về phủ, ta vẫn nghi ngờ Ninh vương lừa ta, mấy bước chân của hắn lúc chiều nay quá đỗi tự nhiên.
"Vương gia, thiếp đi tắm."
Hắn đáp "Ừ" rồi ngồi bên bàn uống trà, không có phản ứng gì khác.
Ta tắm xong bước ra, cố ý mặc một lớp áo mỏng tang và đi qua đi lại trước mặt hắn nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì. Ta tức giận, bưng ghế đến ngồi trước mặt hắn.
"Vương gia.” Ta tiến sát lại gần nhìn hắn: "Chàng thật sự không nhìn thấy gì sao?"
Hắn vẫn không có phản ứng gì.
"Thiếp không tin."
Ta lại cởi áo khoác ngoài ra.
Tuy hắn không có biểu cảm gì, nhưng vành tai và gò má lại đỏ bừng lên, một lát sau, hắn lại chảy m.á.u mũi.
Ta há hốc mồm nhìn hắn.
Hắn vội vã đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Tống Cảnh Dật, chàng ra đây cho ta." Ta vừa đập cửa vừa nói: “Nói rõ ràng cho ta."
Cách một cánh cửa, hắn ngập ngừng nói: "Nàng mặc áo khoác vào trước đi."
"Ta mặc vào từ lâu rồi, chàng tưởng ta ngốc sao?" Ta tức giận nói.
Thu Vũ Miên Miên
Hắn mở cửa, ánh mắt hai ta vừa chạm nhau, hắn đã vội vàng nhìn sang chỗ khác. Ta cười lạnh: "Vương gia giả mù giỏi thật đấy, nhưng cái mũi lại phản chủ rồi."
Hắn xấu hổ ho khan một tiếng.
"Chàng còn không chịu thừa nhận?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-hon-nhan-sai-lam-vftk/chuong-17.html.]
"Ta cũng không định giấu nàng." Hắn dịu giọng nói: “Chỉ là thời cơ chưa đến."
Ta bị chọc cười.
Hắn sửa sang lại vạt áo cho ta: "Giờ thì chúng ta hòa nhau rồi đấy."
"Sao ta lại thấy chưa hòa?" Ta trừng mắt nhìn hắn: “Lời chàng nói lúc sáng ở nhà ta, chàng vẫn chưa giải thích."
Hắn nhìn trái nhìn phải, rồi lại uống trà, cứ giả vờ như không nghe thấy.
"Nếu chàng quan tâm người mình cưới là ai, vậy tại sao lúc nhìn thấy ta dưới khăn voan, chàng lại im lặng?"
Hắn cúi đầu, nghịch chén trà, lẩm bẩm: "Nàng đã bao giờ thấy người phát tài đi khoe khắp nơi chưa?"
"Cái gì?" Ta nhìn hắn: "Ta nghe không rõ, chàng nói lại lần nữa xem?"
Hắn bỗng nhiên tắt đèn: "Phu nhân, nghỉ ngơi sớm đi."
"Ta không muốn." Ta đẩy hắn: “Tính ta rất xấu, lúc chiều ta nhặt đá ném Mẫn Thời Dĩ chàng cũng thấy rồi đấy, ta cũng có thể ném chàng."
Hắn hôn ta.
Bị hắn đoạt mất hơi thở, chân ta mềm nhũn, chỉ có thể để mặc hắn ôm lấy.
Một lúc lâu sau, hắn nói bên tai ta: "Trước đây nàng ngày nào cũng ám chỉ ta, lại còn mua cá chạch cho ta tẩm bổ." Hắn thở dài: "Nhưng ta lại sợ nàng chỉ là miễn cưỡng, không phải thật lòng muốn ở bên ta."
"Nàng không biết ta đã vất vả thế nào đâu."
"Đồ lừa đảo, bây giờ nàng đã biết hết bí mật của ta rồi, ta quyết không thể để nàng rời đi."
Ta đ.ấ.m hắn, nhưng không hề lay chuyển được hắn.
"Tống Cảnh Dật... Ưm..."