Cuộc Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 3



Bữa tối được dọn lên, hắn hỏi ta có hợp khẩu vị không.

Khẩu vị của ta và tỷ tỷ giống nhau, đều thích thanh đạm.

Nhưng tỷ tỷ rất thích ăn thịt dê, còn ta thì kén ăn, không thích thịt, chỉ thích ăn tôm cá.

Hôm nay trên bàn có cả thịt dê lẫn cá.

Ta gắp thịt dê ăn, mỉm cười nói: "Rất ngon."

Đây là lần thứ hai ta ăn thịt dê. Lần đầu tiên hình như là lúc bốn, năm tuổi, khi đó ta ăn vào là lập tức nôn ra, sau đó không bao giờ đụng đến nữa.

Ta sợ hôm nay lại nôn nên vội vàng ăn thêm vài món khác để đè xuống.

May sao, lần này không nôn.

Ta đang do dự không biết có nên học theo tỷ tỷ ăn ngấu nghiến hay không, thì ngoài kia vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ nhắn thò vào từ cửa, đôi mắt đen láy đảo quanh, tò mò đánh giá ta.

"Ngươi là Thất điện hạ phải không?" Ta mỉm cười hỏi cậu bé.

Thất Hoàng tử là bào đệ của Ninh vương, năm nay bốn tuổi, kém Ninh vương mười bốn tuổi.

Mẫu thân của họ là Lương phi. Lương phi theo hầu Thánh thượng từ khi còn ở Đông cung, bây giờ tuy không được sủng ái, nhưng nhờ có hai người nhi tử làm chỗ dựa mà địa vị trong cung chỉ đứng sau Hoàng hậu.

"Người là nhị tẩu của ta sao?" Thất Hoàng tử chạy vào, giọng nói non nớt: “Nhị tẩu, người đẹp quá!"

Ta vừa định lên tiếng thì Ninh vương đã ho khan một tiếng.

Thất Hoàng tử vội vàng nghiêm chỉnh lại, lùi về sau hai bước hành lễ với ta: "Trạch Diễm xin thỉnh an tẩu tẩu."

Ta đáp nửa lễ.

Thất Hoàng tử thuận thế ở lại cùng dùng bữa, nói chuyện không ngừng, giọng líu lo như chim sẻ, vô cùng hoạt bát đáng yêu.

"Nhị tẩu, thành thân là gì ạ?" Thất Hoàng tử mỉm cười tinh nghịch.

Ta ngẩn người, cậu bé đã bắt chước điệu bộ người lớn: “Thành thân là suốt ngày hôn hôn."

Thất Hoàng tử chu chu môi nhỏ, tò mò hỏi: "Hai người đã hôn nhau chưa?"

Mặt ta bỗng chốc nóng bừng, ánh mắt liếc sang nhìn Ninh vương. Hắn cũng khựng lại một chút, vành tai thoáng ửng đỏ.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.

Thu Vũ Miên Miên

"Sao lại nói chuyện với tẩu tẩu như vậy, không biết lễ phép." Ninh vương gõ lên bàn.

Thất Hoàng tử xụ mặt xuống, ra vẻ sắp khóc.

Ta vội vàng hòa giải: "Không sao đâu, chắc nó nghe được câu nói đùa ở đâu đó thôi."

"Nàng đừng nuông chiều thằng bé quá mức, kẻo nó thấy nàng dễ tính lại suốt ngày đến quấn lấy nàng." Ninh vương nói.

Ta nhìn vẻ mặt trông mong của Thất Hoàng tử, mỉm cười: "Đệ đệ nhà mình mà, muốn quấn thì cứ quấn thôi."

"Chúng ta là người một nhà, tỷ đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với tỷ." Thất Hoàng tử nhào vào lòng ta.

Người một nhà? Ta ngẩn người, đỏ bừng mặt nhìn Ninh vương. Hắn đang cúi đầu uống trà, ánh mắt thoáng hiện nụ cười, nét mặt tràn đầy sự dịu dàng.

Thất Hoàng tử không chịu đi, cứ nằng nặc đòi ta chơi cờ cùng mình, Ninh vương bực bội nói: "Chúng ta phải nghỉ ngơi rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-hon-nhan-sai-lam-vftk/chuong-3.html.]

Thất Hoàng tử vừa đi ra ngoài vừa la lớn: "Nhị tẩu nhị tẩu, hai người nhớ hôn nhau đó!"

Ninh vương vội vàng bịt miệng Thất Hoàng tử lại.

Ta bật cười.

Ninh vương trở lại, dừng chân bên bàn một lát, giọng nói hơi mất tự nhiên: "Trước giờ, nó luôn không biết giữ mồm giữ miệng, nàng đừng để ý."

"Không đâu, mấy lời của trẻ con thôi mà." Ta nhỏ giọng đáp.

Ninh vương nghiêng đầu, nhìn về phía ta: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."

Chúng ta nghỉ ngơi cùng nhau sao?

Ta lo lắng đứng dậy, hơi thở có chút hỗn loạn: "Vậy, vậy thiếp gọi người đến trải giường."

Ninh vương chỉ cười mà không nói.

Ta chợt hiểu ra, hóa ra ta đã hiểu lầm lời của hắn, lập tức xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.

Cả đêm đó, Ninh vương vẫn ngủ trên chiếc thạp mềm, sáng hôm sau, ta tháo băng vải trên chân ra, các hạ nhân thấy chân ta đã khỏi, ai nấy đều khen là kỳ diệu.

Thực ra ta còn muốn giả vờ thêm vài ngày nữa, nhưng thời tiết quá nóng, nên quyết định thôi vậy.

Buổi sáng, Ninh vương cùng ta trở về thăm nhà sau ba ngày thành thân.

Phụ thân ta là quan tam phẩm, nhậm chức ở Lại bộ, người đời thường gọi là hàn môn quý tử, tính tình ngay thẳng thanh liêm.

Khương phủ không lớn, trong nhà chỉ có sáu hạ nhân, đều là người thân tín, nên cũng không sợ bọn họ ra ngoài nói lung tung.

Ta vừa bước vào cửa đã nhìn thấy tỷ tỷ và Mẫn Thời Dĩ.

Tỷ tỷ có vẻ như không hề thấy có lỗi trong chuyện này, vẫn thản nhiên nói: "Mẫn Thời Dĩ thích ta, ta cũng thích chàng ấy. Thà rằng thành toàn cho chúng ta, còn hơn để bốn người cùng đau khổ."

"Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, hai người muốn ta đổi lại cũng được, nhưng hậu quả ta không chịu trách nhiệm."

Phụ thân tức giận đến mức đánh nàng ta.

Xưa nay tính tình của tỷ tỷ ta vẫn luôn nóng nảy, nàng ta lập tức cầm chén trà, bình hoa ném lung tung: "Tại sao chuyện tốt gì cũng đến tay Khương Lê?"

"Hắn là Vương gia thì đã sao? Cũng không thể che giấu được việc bây giờ hắn là một kẻ mù."

"Đừng có lấy tội khi quân ra dọa ta, ta không sợ chết, ai sợ thì người đó chịu."

Nói xong, nàng ta lại trừng mắt nhìn ta: "Người Mẫn Thời Dĩ thích là ta, là ta!"

"Dù ngươi có gả cho chàng ấy, chàng ấy cũng không thuộc về ngươi."

"Câm miệng!" Ta tát nàng ta một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong mắt tỷ, chẳng lẽ chỉ có tình yêu nam nữ, còn tính mạng người nhà cũng không màng đến sao?"

Ta nắm lấy tay nàng ta kéo ra ngoài: "Tỷ đã không sợ chết, vậy bây giờ chúng ta đi tìm Vương gia nói rõ mọi chuyện, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c tùy hắn quyết định."

"Ta không đi, ngươi buông ra."

Sao nàng ta có thể không sợ c.h.ế.t chứ, ngay cả nằm mơ thấy mình c.h.ế.t thôi mà nàng ta cũng sợ đến mức khóc òa lên.

Bên trong đang ồn ào, bỗng nhiên ngoài cổng viện, huynh trưởng cùng Ninh vương bước vào.

Ninh vương dừng lại giữa sân, hỏi: "Phu nhân, nàng sao vậy?"