Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Chương 13



Thịnh Tùng Khang và Hứa Ngọc Như chỉ sinh ra một người con gái là Thịnh Mỹ Nghênh, hơn nữa thông gia bên nhà Kỳ gia đều là ở xa, cho nên từ nhỏ Kỳ Diệc Trần chính là cùng bọn họ lớn lên.

Bây giờ Kỳ Diệc Trần vô cùng quý trọng cơ hội được ở cùng ông ngoại bà ngoại, bởi vì từ lúc ba mẹ y xảy ra tai nạn, hai ông bà bởi vì không tiếp nhận được chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, song song đả kích này đã khiến cả hai đổ bệnh phải vào bệnh viện.

Mãi cho đến khi Kỳ Diệc Trần chết đều không có gặp qua bọn họ, y không biết có phải bọn họ cũng tìm kiếm y đến phát điên rồi hay không hay không.

Nhưng hiện tại những cái đó đều đã qua, đời này Kỳ Diệc Trần hy vọng người nhà đều khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi, luôn bồ cạnh y cùng nhau lớn lên.

"A, anh ơi cái này cho anh ăn này." Thanh âm của Bạch Mãn đánh thức Kỳ Diệc Trần từ trong hồi ức.

Y nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt thì thấy nhóc con đã đổ hết đồ ăn thừa vào đĩa của mình.

Kỳ Diệc Trần tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu: "Ai là người nói cái này cũng muốn cái kia cũng muốn hả, bây giờ ăn không hết mới nhớ tới anh trai, thật là nhóc con vô tâm."

Bé Bạch Mãn bị nắm khuôn mặt nhỏ, giả bộ đáng thương nắm hay tay chớp to mắt cầu xin anh trai tha cho: "Anh troai giúp Mãn Mãn đi, Mãn Mãn ăn không hết mà ~"

Kỳ Diệc Trần nhìn bộ dạng giả bộ đáng thương của đứa nhỏ, cố ý hừ lạnh một tiếng, hôn mạnh lên mặt đứa nhỏ một cái rồi mới buông ra.

Bé Bạch Mãn thấy vậy liền biết anh trai không tức giận nữa, còn cố ý cọ cọ lên người anh trai: "Anh trai tốt nhất!"

Thịnh Tùng Khang và Hứa Ngọc Như ngồi ở đối diện nhìn cử động của hai đứa nhỏ.

Nụ cười trên môi Thịnh Tùng Khang cũng chưa từng hạ xuống, bởi vì bé Bạch Mãn quá hiểu chuyện quá đáng yêu.

Lúc Thịnh Tùng Khang biết chuyện Kỳ Thiên Thành Thịnh và Mỹ Nghênh muốn nhận nuôi thêm một đứa nhỏ từng nói chuyện qua, biết được lai lịch của bé Bạch Mãn không rõ ràng, lúc ấy còn có chút do dự, hiện tại thấy bộ dạng này của đứa nhỏ, bọn họ hoàn toàn cảm thấy quyết định này quá là đúng đắn.

"Mãn Mãn nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?" Thịnh Tùng Khang đưa cho em trai một ly sữa bò.

Bé Bạch Mãn dựa vào anh trai vuốt bụng nhỏ: "Mãn Mãn no rồi ~ ợ ~ cho nên không thể uống sữa bò ~ ợ ~"

Nói xong cậu còn nhịn không được cười trộm ra tiếng.

Sở dĩ cậu nhớ tới bồn sữa của gấu trúc con như vậy là bởi vì cậu phát hiện ra sữa bò của nhân loại quá khó uống.

Sữa bột cậu còn có thể tiếp thu, nhưng còn sữa bò thật sự là không thể uống nổi.

Bé Bạch Mãn đem đầu chôn ở cánh tay anh trai không muốn uống sữa bò.

Thịnh Tùng Khang không có biện pháp, Kỳ Diệc Trần cũng không thích uống, cho nên ly sữa bò này chỉ có thể đưa cho ông uống: "Vậy được rồi, ông ngoại sẽ uống hết sữa bò luôn."

Lúc này bé Bạch Mãn mới ngẩng đầu, vỗ tay cho ông ngoại: "Ông ngoại giỏi quá đi!"

Hứa Ngọc Như bị đứa nhỏ chọc cho bật cười.

Cơm nước xong, hai người mang theo đứa nhỏ đi cắt tóc, sau đó qua khu vui chơi trẻ em.

Lúc cắt tóc bé Bạch Mãn cũng rất ngoan ngoãn không khóc không nháo, anh trai cắt cái gì thì cậu cắt cái đó.

Cuối cùng, cả hai đều cắt đầu hai tấc, quả thực là trái ngược hoàn toàn với trước đây.

Tiểu Bạch Mãn xoa xoa đầu mình: "Cứng cứng, không mềm một chút nào."

Bé Bạch Mãn bẹp miệng, cậu muốn tóc mềm mại.

Kỳ Diệc Trần an ủi cậu: "Anh trai cũng cắt như vậy em thấy có phải cũng đẹp đúng không nào, Mãn Mãn cũng vậy rất đẹp."

Bé Bạch Mãn nhìn tóc của anh trai, thật sự rất đẹp: "Vậy được rồi."

"Chúng ta đi chơi cầu trượt đi!"

Vừa ra khỏi cửa bé Bạch Mãn liền cảm giác cái đầu của mình lành lạnh, cậu vèo một cái lùi về phía sau, lắc lắc tay Thịnh Tùng Khang đang cầm túi xách: "Ông ngoại ~ mũ mũ ~ đầu Mãn Mãn lạnh ~"

Thịnh Tùng Khang vội vàng lấy mũ cho cậu, sau khi đội mũ lên bé Bạch Mãn mới có cảm giác an toàn.

"Cảm ơn ông ngoại ~"

"Không cần khách khí ~" Thịnh Tùng Khang cũng học cách nói của đứa nhỏ trả lời lại.

Lúc này Bé Bạch Mãn mới nắm tay anh trai nhảy chân sáo đi ra ngoài.

Bởi vì đang là kỳ nghỉ hè nên ở khu vui chơi trẻ em có rất nhiều trẻ em đang chơi đùa, đây là lần đầu tiên bé Bạch Mãn nhìn thấy nhiều bạn nhỏ như vậy, có đứa còn nhỏ hơn cậu, cũng có đứa lớn hơn cậu.

Bé Bạch Mãn vội vàng nắm lấy cánh tay của anh trai, giấu nửa thân mình phía sau người anh trai.

Kỳ Diệc Trần nhìn bộ dạng này của đứa nhỏ mà cảm thấy tim như thắt lại, không biết tại sao y luôn cảm giác bé Bạch Mãn không có cảm giác an toàn, vừa đến một chỗ mới liền sẽ vô cùng khẩn trương.

Y vội vàng trấn an: "Mãn Mãn làm sao vậy? Anh trai đi cùng em, chớ sợ chớ sợ."

Bé Bạch Mãn vẫn ôm chặt tay anh trai: "Mãn Mãn không sợ."

Kỳ Diệc Trần:...... Không sợ vậy em ôm chặt anh vậy làm gì!

Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang cũng nhìn ra, đứa nhỏ này sợ người lạ.

Hứa Ngọc Như dỗ cậu: "Mãn Mãn không sợ, chỗ này chơi vui lắm, lại còn có rất nhiều bạn muốn chơi cùng Mãn Mãn."

Bé Bạch Mãn nhìn bà ngoại rồi gật đầu một cái: "Dạ!"

Đây là lần đầu tiên bé Bạch Mãn đi tới chỗ như này, cho nên các bạn nhỏ đang chơi cũng tò mò nhìn về phía cậu.

Bọn họ đều cảm thấy bạn nhỏ đang đội mũ thật đáng yêu, đôi mắt to to còn đội mũ, vừa nhìn liền thấy rất ngầu!

Kỳ Diệc Trần nắm tay đứa nhỏ tới cầu thang trượt: "Mãn Mãn cứ học bạn nhỏ này trượt xuống là được, chơi rất vui."

Bạn nhỏ đang định trượt xuống nghe thấy Kỳ Diệc Trần nhắc tới, còn cố ý làm mẫu cho Bạch Mãn xem: "Như này như này, rất nhanh."

Bé Bạch Mãn lấy tay che bụng nhỏ lại, thấy thế "Oa" một tiếng: "Thật tuyệt!"

Ngoài miệng thì nói thật tuyệt nhưng chân nhỏ lại rất thành thật lui về phía sau một bước: "Mãn Mãn vẫn có chút sợ."

Hứa Ngọc Như phụ trách chụp ảnh, Thịnh Tùng Khang cầm đồ.

Hứa Ngọc Như ở phía dưới hét lên với hai đứa trẻ phía trên: "Mãn Mãn cố lên, bà ngoại sẽ chụp ảnh cho con thật đẹp."

Nhắc đến chụp ảnh bé Bạch Mãn liền dậy lên tinh thần, hai tay cậu làm thành hình cái loa, hô to về phía bà ngoại: "Mãn Mãn sẽ cố lên!"

Người ở phía dưới thấy đứa nhỏ gọi Hứa Ngọc Như là bà ngoại, không khỏi có chút kinh ngạc, nói: "Hai đứa nhỏ này đều là cháu ngoại của bà sao? Nhìn bà vẫn còn trẻ như vậy không nghĩ tới đã là bà ngoại rồi."

Hứa Ngọc Như cười nói: "Không trẻ, đã hơn năm mươi rồi."

Thật đúng là không nghĩ tới.

Kỳ Diệc Trần nhìn đứa nhỏ rối rắm nắm tay: "Muốn anh trai xuống trước không?"

Bé Bạch Mãn vội nắm lấy tay anh trai: "Không, Mãn Mãn xuống trước, anh trai phải bồi Mãn Mãn."

Kỳ Diệc Trần bất đắc dĩ: "Được, vậy Mãn Mãn xuống trước đi, phía sau còn có rất nhiều bạn học đang xếp hàng."

Bé Bạch Mãn quay đầu nhìn lại, đúng là vậy thật.

Cậu hít sâu một hơi, bụng nhỏ thu lại, học bộ dạng của người khác trượt xuống cầu thang.

"Mãn Mãn chuẩn bị xong rồi, anh trai mau giúp Mãn Mãn một tay!"

Kỳ Diệc Trần không chút khách khí một chân đá đứa nhỏ xuống.

"A a a —— chơi thật vui!"

Bé Bạch Mãn không chút sợ hãi, vèo một cái liền trượt xuống phía dưới, còn quăng ngã một cái té dập cả mông, suýt chút nữa lật nhào.

Cậu hưng phấn bò dậy kêu với anh trai ở phía trên: "Anh trai mau xuống, đừng sợ, chơi rất vui."

Các phụ huynh đang ngồi xem bị dứa nhỏ chọc cười, vừa rồi tự mình còn đang bộ dạng sợ sệt, hiện tại liền kêu anh trai không cần sợ.

Hứa Ngọc Như vừa lúc chụp được cảnh đứa nhỏ dang rộng hai tay trượt xuống.

Thịnh Tùng Khang nhìn thoáng qua ảnh chụp: "Không tồi! Rất đẹp trai!"

Còn cho Mãn Mãn dũng cảm một cái like.

Kỳ Diệc Trần không có nhiều rối rắm như Bạch Mãn, nhìn thấy đứa nhỏ vững vàng rơi xuống, y liền ngồi xuống chuẩn bị tư thế trượt.

"Vèo ——"

Kỳ Diệc Trần đứng lên vỗ vỗ mông, toàn bộ hành trình vô cùng bình tĩnh.

Ngược lại thì Bạch Mãn lại rất vui vẻ chạy quanh anh trai: "Anh ơi có phải chơi rất vui không ạ! Mãn Mãn còn muốn chơi thêm lần nữa!"

Cứ như vậy, Kỳ Diệc Trần lại bị ép chơi cầu trượt rất nhiều lần.

Cuối cùng vẫn là y bán thảm với Bạch Mãn mới dừng lại cái hành động này: "Mãn Mãn, mông anh trai đau, chúng ta nghỉ ngơi một lát."

Khu vui chơi trẻ em này mở ở trong nhà, còn bật điều hoà rất mát mẻ, nhưng chơi cầu trượt vài lần trên trán hai đứa nhỏ đều ra một tầng mồ hơi.

Bé Bạch Mãn nghe anh trai nói, liền vô cùng nghe lời: "Được, Mãn Mãn cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút ~"

Thịnh Tùng Khang ở bên cạnh quạt gió cho hai đứa nhỏ: "Mãn Mãn thật ngoan!"

Cứ như vậy hai đứa nhỏ điên cuồng chơi đùa cả một buổi trưa, lúc về nhà một đứa này còn ngủ ngon hơn đứa kia.

Thịnh Tùng Khang và Hứa Ngọc Như mỗi người ôm một đứa.

Sau khi ôm hai đứa nhỏ về phòng ngủ, Thịnh Tùng Khang còn trêu ghẹo nói: "May mắn chúng ta còn chưa quá già, vẫn có thế ôm được hai đứa nhỏ."

Hứa Ngọc Như mới không thừa nhận chính mình già: "Đó là ông, tôi vĩnh viễn trẻ tuổi."

Thịnh Tùng Khang cũng nguyện ý dỗ bà: "Đúng đúng đúng, bà trẻ mãi không già, chỉ có tôi là già đi thôi."

Thịnh Mỹ Nghênh sau khi xử lý xong mọi việc, cuối cùng cũng đã về tới nhà.

Cô đứng ở cửa nhìn ba mẹ ngồi trên sô pha, tìm hoài cũng không thấy hai đứa nhỏ đâu mới hỏi: "Ba mẹ tới chơi, hai đứa nhỏ đâu rồi ạ?"

Hứa Ngọc Như uống hết nước miếng mới chỉ chỉ trên lầu: "Chơi một buổi trưa, giờ đi ngủ rồi."

Thịnh Mỹ Nghênh gật gật đầu: "Mẹ, một mình mẹ đưa hai đứa nhỏ đi chơi cả ngày ạ?"

Hứa Ngọc Như: "Sao có thể chứ, buổi sáng dẫn hai đứa nhỏ đi xem ba con dạy học, cuối cùng còn khiến Mãn Mãn nghe tới ngủ luôn, buổi chiều mới cùng đi chơi."

Thịnh Tùng Khang vừa nghe thấy vậy liền không vui, phản bác lại: "Đó là do Mãn Mãn quá nhỏ, còn không có lãnh hội được tri thức huyền bí."

Thịnh Mỹ Nghênh bị chọc cười: "Đúng đúng đúng."

Sau đó cô lại nghĩ tới cái gì nói tiếp: "Đúng rồi, bố mẹ còn phản đối con nhận đứa nhỏ về nữa không?"

Lúc trước, Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh đã gọi điện cho hai ông bà thảo luận về việc này, lúc ấy cả hai đều vô cùng phản đối.

Dù sao ở trong mắt họ, Kỳ Diệc Trần là do chính tay bọn họ nuôi lớn, hai bố mẹ nhà này cả ngày bận trăm công nghìn việc không chăm sóc nổi cho Trần Trần, thế mà còn muốn nhận nuôi thêm một đứa nhỏ 3 tuổi.

Hứa Ngọc Như trừng mắt nhìn Thịnh Mỹ Nghênh một cái: "Không phải do ba mẹ không biết tình huống cụ thể của đứa nhỏ sao? Nhưng thông qua thời gian ở chung hôm nay bố mẹ phát hiện đứa nhỏ này rất ngoan, hơn nữa còn khiến cho Trần Trần trở nên có trách nhiệm và thoải mái hơn, như vậy rất tốt."

Thịnh Tùng Khang bổ sung: "Hơn nữa lúc trước bố mẹ nghĩ vất vả lắm mới chăm được Trần Trần lên 6 tuổi, cái độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện, như vậy cũng khiến các con có thể nhẹ nhàng hơn một chút, kết quả hai đứa các con không rên một tiếng nhận nuôi một đứa còn nhỏ hơn, cái này đặt trong hoàn cảnh nhà người khác cũng không dễ tiếp thu. Nhưng cũng may, tính cách của Bạch Mãn vừa lúc bổ sung cho Trần Trần, có thêm một bé con làm bạn với Trần Trần cũng không tồi."

Thịnh Mỹ Nghênh ngồi xuống giữa hai người, ôm bọn họ: "Ba mẹ, vất vả cho hai người rồi! Lúc trước là do con và Thiên Thành sai, không để ý tới Trần Trần, hiện tại sẽ không như vậy nữa, chúng ta đều biết sai rồi, sau này cho dù có bận thế nào cũng không quên con trẻ."

Hứa Ngọc Như xoa xoa đầu cô: "Con hiểu là được."