Nhìn đứa nhỏ bắt đầu nói di ngôn, cô Lý thiếu chút nữa bị chọc cười làm rớt hai đứa nhỏ, còn may bác sĩ phòng y tế đi ra hỗ trợ, bác sĩ đón lấy Bạch Mãn, còn cô Lý thì ôm Cá nhỏ trông tương đối gây hơn đi vào bên trong.
Cô Lý kiểm tra người Cá nhỏ thấy không có việc gì chỉ bị doạ sợ một chút thôi thì mới yên tâm, bây giờ chỉ cần xem chân của Bạch Mãn có việc gì hay không.
Bé Bạch Mãn khóc thảm cực kỳ, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ bị thương nặng đến mức đổ máu như vậy.
“Hu hu hu anh bác sĩ ơi có phải Mãn Mãn sắp chết rồi không? Anh nhất định phải cứu Mãn Mãn.” Bé Bạch Mãn khóc đến mức hai mắt sưng húp lên, Mãn Mãn không thể chết.
Bác sĩ bị lời nói của đứa nhỏ chọc cười, hắn đã xem qua vết thương, tuy rằng nhìn qua có chút dọa người, nhưng không có ảnh hưởng lớn.
Bác sĩ ôm đứa nhỏ để hộ sĩ xử lý vết thương cho Bạch Mãn.
Chờ đến khi máu ngừng chảy, bác sĩ dỗ cậu: “Được rồi, được rồi, Mãn Mãn mau nhìn.”
Bé Bạch Mãn khóc hai mắt đẫm lệ nhập nhèm, cậu cúi đầu nhìn chân mình, bên trên đã được bọc kín bằng băng gạc, hơn nữa cẩn thận cảm giác hình như cũng không còn đau nữa.
Bé Bạch Mãn ngừng nước mắt, tò mò giật giật chân minh, suýt ——, vẫn có hơi đau, nhưng cũng coi như đã bình phục.
Cậu nhìn thoáng qua Cá nhỏ đang được cô Lý ôm vào trong ngực, khụt khịt hỏi: “Cá, Cá nhỏ, cậu có sao không?”
Cá nhỏ đã được cô Lý trấn an, cho nên lắc đầu rồi đi tới chỗ Bạch Mãn: “Mãn Mãn, để cá nhỏ thổi phù phù cho cậu, phù phù liền không đau.”
Nói xong, Cá nhỏ liền đi tới thổi lên chân Bạch Mãn.
Bé Bạch Mãn cười ha ha ha: “Ngứa quá đi ~”
Cá nhỏ thấy Bạch Mãn cười, càng ra sức thổi mạnh hơn.
Còn cô Lý thì gọi điện cho phụ huynh của Bạch Mãn, ngay sau đó cô giáo lớp chồi cũng dẫn cậu bạn tên Tiểu Huy tới đây.
Bây giờ Tiểu Huy không có kiêu ngạo như lúc trước nữa, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ bất mãn.
Sau khi Bạch Mãn và Cá nhỏ bị mang đi, các bạn nhỏ lớp Ánh Dương liền không vui, đặc biệt là Nữu Nữu bé so với các bạn nam khác còn khoẻ hơn, vì vậy liền trực tiếp mang các bạn khác vây quanh Tiểu Huy đánh cho một trận.
Thế mà dám khi dễ đại ca lớp họ, hôm nay phải cho nhóc ta biết thế nào là lực lượng nắm tay.
Tuy rằng Tiểu Huy học lớp chồi, nhưng cũng chỉ lớp hơn lớp bé một tuổi mà thôi, hơn nữa trước kia nhóc ta ra tay quá bá đạo, không đợi ra tay đã thắng cho nên bây giờ đánh không lại mấy củ cải nhỏ này.
Những bạn học ở lớp Chồi trước kia từng bị Tiểu Huy khi dễ, cho nên cũng không vội vàng lên hỗ trợ. Những mà vẫn có người đi kêu cô giáo tới.
Sáu củ cải nhỏ thở phì phì vây quanh nhóc ta, Tròn Tròn trực tiếp lao tới đánh ngã Tiểu Huy, Nữu Nữu thì trực tiếp nắm tóc Tiểu Huy khiến nhóc ta kêu ngao ngao, những bạn nhỏ khác không có chỗ để xuống tay thì ở một bên trợ uy.
“Đánh cậu ta, dám khi dễ Mãn Mãn và Cá nhỏ, đánh cậu ta!”
“Đánh cậu ta, khi dễ bạn nhỏ là xấu xa!”
Cuối cùng vẫn là do giáo viên lớp chồi tới giải cứu Tiểu Huy, Tiểu Huy đã bị tấu đến không biết giận, tránh ở phía sau giáo viên ngoan ngoãn bị mang tới xin lỗi.
Còn các bạn nhỏ lớp Ánh Dương sau khi giáo viên tới cũng tự động giải tán, sáu củ cải nhỏ này cũng không còn tâm trạng để chơi đùa nữa mà chạy về phòng học.
Không có biện pháp, bọn họ vừa mới đánh người cho nên vô cùng chột dạ, mấy đứa biết cô Lý đang bận ở cùng Mãn Mãn và Cá nhỏ không tiện qua tìm bọn họ.
Mà người xấu kia đã bị cô giáo mang đi xin lỗi, không biết có cáo trạng với cô Lý hay không nữa.
Tiểu Huy bị mấy đứa nhỏ hơn mình đánh, hơn nữa còn bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, nên đầy mặt đều là không phục, một ngày nào đó nhóc ta sẽ đánh bọn họ chỉ có thể bò.
Bọn nhóc ấy chỉ có tí xíu, nhóc ta mới không sợ.
Tiểu Huy ương bướng xin lỗi với Bạch Mãn và Cá nhỏ: “Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý. Lần sau sẽ chú ý.”
Bạch Mãn xoay đầu nhỏ đi không muốn nhìn nhóc ta, cậu vẫn còn tức giận, hơn nữa cậu cảm nhận được trên người người này tản ra hơi thở bất thiện, Bạch Mãn không thích.
Cá nhỏ ngồi ở bên cạnh Bạch Mãn, hai người nói nhỏ, chính là không để ý tới Tiểu Huy.
Tiểu Huy nắm chặt nắm tay, cúi đầu che đi khuôn mặt u ám: “Chúng mày đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chúng mày biết bà nội tao là ai không? Đã xin lỗi bọn mày rồi mà bọn mày còn không chịu hả?”
Cô Lý cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, bạn học lớp chồi khi dễ bạn học mẫu giáo bé, hơn nữa còn nói ra lời như vậy, thật là không biết xấu hổ.
Cô giáo lớp chồi cũng không nghĩ tới Tiểu Huy sẽ nói như vậy.
Bạch Mãn và Cá nhỏ há to miệng nhìn Tiểu Huy, bọn họ không hiểu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt có nghĩa là gì, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được trên người Tiểu Huy phát ra hơi thở không biết xấu hổ.
Tiểu Huy nhìn hai đứa nhỏ như thế, ngẩng mặt đắc ý, cha nhóc ta là một ông chủ lớn, hơn nữa ông lại rất nghe lời bà nội, có phiền toái gì chỉ cần tìm ba nội là được.
Bạch Mãn và Cá nhỏ liếc nhau, sau đó đồng thời “Oa ——” một tiếng khóc to, toàn bộ phòng y tế lại tràn ngập tiếng ếch kêu.
Bác sĩ che lại lỗ tai mình, dung tích phổi của hai đứa trẻ này quá tốt, khóc lâu như vậy mà giọng vẫn còn rất to, đặc biệt là đứa trông tròn hơn kia.
“Hu hu hu —— thật đáng sợ, Mãn Mãn muốn anh trai, Mãn Mãn phải về nhà ——” Bạch Mãn không biết làm sao chỉ có thể gân cổ lên khóc.
Cá nhỏ chỉ lo nhắm mắt oa oa gào khóc, nghe Bạch Mãn an bài.
Tiểu Huy cũng bị giọng của hai đứa nhỏ này doạ sợ, nhưng nhóc ta càng thêm đắc ý, nhóc doạ bọn họ khóc, nhóc ta thắng.
Cô Lý dỗ xong đứa này lại quay sang dỗ đứa kia, nhưng hai đứa nhỏ cứ khóc mãi không ngừng.
Cô cũng không có biện pháp, chỉ đành nói với giáo viên lớp chồi: “Cô gọi cho phụ huynh của Tiểu Huy chưa?”
Giáo viên lớp chồi do dự một chút, thấy cô Lý bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, gọi điện cho phụ huynh.
Về vấn đề của Tiểu Huy, giáo viên lớp chồi cũng đã gọi điện nói chuyện với phụ huynh, nhưng phụ huynh của Tiểu Huy lại tỏ vẻ không quan tâm, ỷ nhà mình có tiền không thèm nói lý.
Về sau mỗi khi Tiểu Huy khi dễ bạn học, cô có thể xử lý được thì sẽ cố gắng xử lý, thật sự không còn cách nào gọi cho phụ huynh xong chỉ nhận thêm bực vào mình, mỗi lần cô gọi phụ huynh đến xong chỉ nhận thêm một Tiểu Huy plus chọc người tức thêm, thực sự hiệu quả phải gọi là gấp 10 lần.
Nhưng bây giờ Tiểu Huy mới có tí tuổi đã dám ở trước mặt cô giáo uy hiếp bạn học như này, thực sự cần phải gọi phụ huynh tới làm việc lần nữa.
Cô Lý đã gọi cho phụ huynh Bạch Mãn và Cá nhỏ tới.
Phụ huynh 2 đứa vừa rời khỏi trường chưa đầy 2 tiếng, con của bọn họ liền xảy ra chuyện, khiến cho người hai nhà đều vô cùng lo lắng chạy tới.
Người đến trường đầu tiên là Hứa Ngọc Như, Thịnh Tùng Khang và Kỳ Diệc Trần, còn Thịnh Mỹ Nghênh, Kỳ Thiên Thành đang đi làm nên tạm thời chưa tới được.
Hứa Ngọc Như vừa đến liền thấy Bạch Mãn khóc đến đáng thương, trên đùi còn đang quấn băng gạc, mắt to đều khóc đến sưng lên.
Hứa Ngọc Như nhìn mà muốn khóc tại chỗ luôn, bé con đáng yêu nhà họ đã bao giờ phải khóc như vậy đâu.
“Mãn Mãn không khóc, bà ngoại tới rồi.” Hứa Ngọc Như ôm bé con vào ngực dỗ dành.
Thịnh Tùng Khang, Kỳ Diệc Trần cũng thấy khuôn mặt lấm lem của bé con, không biết ở nhà trẻ gặp phải những chuyện gì rồi.
Tiểu Huy nhìn thấy Kỳ Diệc Trần liền lặng lẽ trốn sau cô giáo lớp chồi.
Cô Lý kể lại mọi chuyện cho phụ huynh một lần.
Lúc này Kỳ Diệc Trần mới chú ý tới Tiểu Huy đang trốn sau giáo viên lớp chồi, y nói một câu đầy ẩn ý: “Lại là cậu sao ~”
Ánh mắt Tiểu Huy nhìn khắp nơi chứ không dám nhìn y.
Tiểu Bạch Mãn tức khắc không khóc, hắn ghé vào bà ngoại trên vai tò mò nhìn nhìn ca ca.
Bạch Mãn không khóc nữa, vì vậy Cá nhỏ cũng dừng lại, toàn bộ khu y tế cũng an tĩnh lại.
Lúc này đám người lớn mới cảm giác có chỗ nào không đúng, Hứa Ngọc Như lặng lẽ nhìn đôi mắt bé con, hay lắm khô ráo, thì ra hồi nãy chỉ là giả vờ gào khóc mà thôi.
Thịnh Tùng Khang đau lòng bé con gào khản giọng, liền đưa mỗi đứa một cốc nước để uống.
Phụ huynh của Cá nhỏ vẫn chưa tới, Thịnh Tùng Khang ôm cá đút nước cho uống, còn Cá nhỏ thì thẹn thùng nhìn lại ông.
Thịnh Tùng Khang vui vẻ nhìn đứa nhỏ cũng học theo Bạch Mãn giả bộ khóc, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng thật thông minh.
Tiểu Huy bị Kỳ Diệc Trần nhìn chằm chằm thực sự chịu không được nữa, nhóc ta dè dặt đứng ra, sau đó dùng giọng giống như muỗi kêu nói: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Vừa chứng kiến bộ mặt hống hách của nhóc ta, giờ đột nhiên đứng ra xin lỗi làm người khác có chút ngạc nhiên.
Kỳ Diệc Trần cười lạnh một tiếng: “Đúng rồi, biết học ngoan rồi đấy, xem ra lần giáo huấn trước vẫn có hiệu quả.”
Lúc trước, thằng nhóc Tiểu Huy này từng muốn bắt nạt Kỳ Diệc Trần, kết quả gặp ngay lúc y đang buồn bực đánh cho một trận, kể từ đó thằng nhóc này không còn dám trêu chọc y nữa, mỗi lần thấy mặt y liền trốn thật xa giống như chuột thấy mèo.
Giáo viên lớp chồi cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới thật sự có người trị được thằng nhóc này. Đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của phụ huynh Tiểu Huy gọi tới, nói là có chút việc không thể tới được.
Giáo viên lớp chồi thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Ba của Tiểu Huy thực ra cũng rất phiền vì bà nội thằng bé cứ chiều nó đến vậy, vừa hay bây giờ đang bận việc liền trực tiếp tìm lý do để không cần phải tới, chờ đến khi về nhà sẽ dạy dỗ lại thằng nhóc con này sau.
Hứa Ngọc Như ôm Bạch Mãn đứng dậy: “Nếu ba đứa nhỏ không tới vậy chúng tôi cũng không cần tốn thời gian chờ đợi nữa.”
Nói xong bà ôm bé con rời đi, Kỳ Diệc Trần vẫn không nhúc nhích, y trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Huy, vỗ vỗ bả vai thằng nhóc này cười lạnh một tiếng mới rời đi.
Tuy chưa nói ra lời đe doạ nào, nhưng Tiểu Huy lại sợ tới mức run lên, nhóc ta vẫn nhớ rõ lần bị đá mông trước rất là đau.
Người nhà họ Kỳ rời đi hết, chuyện này cũng coi như xử lý xong, chỉ còn chờ phụ huynh của Cá nhỏ tới đón nữa là được.
Bé Bạch Mãn cũng không nghĩ tới lần đầu tiên đi học đã sóng gió như vậy, cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc to như vậy, không ngờ lần ngoài ý muốn này lại học được thêm một kỹ năng lớn.
Bạch Mãn r.ên r.ỉ rồi nằm gục lên vai bà ngoại như người không xương, có phụ huynh chống lưng cái đúng là khác hẳn, từ lúc rời khỏi trường bé con vẫn luôn làm nũng.
Thịnh Tùng Khang ở phía sau chọc cậu: “Mãn Mãn có muốn ông ngoại ôm không?”
Bạch Mãn ôm chặt lấy cổ bà ngoại, dùng hành động cự tuyệt, Thịnh Tùng Khang tiếc nuối thở dài, sau đó lại nhìn về phía cháu ngoại.
Kỳ Diệc Trần trực tiếp cự tuyệt: “Ông không cần nghĩ nữa.”
Thịnh Tùng Khang thương tâm, ông cũng muốn em bé con mềm mại thơm tho mà.
Hứa Ngọc Như n.âng m.ông bé con: “Xin cô giáo cho nghỉ thêm vài ngày nữa đi. Ngày đầu tiên đến trường đã bị bắt nạt, đừng để bé con lưu lại một bóng ma.”
Bé Bạch Mãn vừa nghe không cần tới trường lại càng vui vẻ, thân mật hôn hôn mặt bà ngoại, rồi lại dùng đầu nhỏ cọ cọ cổ bà ngoại.
Cậu chính là không muốn tới trường.
Sau khi về tới nhà, Thịnh Tùng Khang mang bé con đi tắm rửa.
Kỳ Diệc Trần đi hỗ trợ, y đặt chân bé con lên trên ghế, sau đó cẩn thận c.ởi quần đùi giúp cậu.
Bạch Mãn cũng rất cẩn thận vết thương của mình, đây là lần đầu tiên cậu bị thương, lúc ông ngoại tắm rửa cho còn cứng đờ cả người không dám nhúc nhích.
Thịnh Tùng Khang thì lại rất vô tư, lúc xoa lưng cho bé con còn làm cậu đau đến kêu ngao ngao: “A a a đau quá, ông ngoại nhẹ nhẹ tay.”
Thịnh Tùng Khang vội vàng thu hồi tay, nhìn thoáng qua lưng bé con bị mình xoa đến đỏ, ông ngượng ngùng nói: “Mãn Mãn ngại quá, ông ngoại dùng quá sức.”
Bé Bạch Mãn bắt chước người lớn thở dài một hơi, dùng tay nhỏ vỗ vỗ tay ông ngoại: “Lần sau chú ý là được.”
Câu này cậu học được từ Tiểu Huy, Tiểu Huy cũng nói lần sau sẽ chú ý.
Kỳ Diệc Trần đang che chân cho bé con buồn cười tới mức nằm bò lên đùi cậu, may mắn nửa đường khống chế được chính mình.
Bạch Mãn lại khẩn trương kêu to: “Chân Mãn Mãn!”
Kỳ Diệc Trần vội vàng thổi giúp cậu, thấy cậu hài lòng rầm rì một tiếng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật yếu ớt.
Tắm rửa xong, Bạch Mãn lại biến thành một bé con trắng trẻo mập mạp, được ông ngoại ôm đi ra ngoài.
Thịnh Tùng Khang đặt bé con lên giường, bé Bạch Mãn vừa đụng tới giường mềm liền ngáp một cái cậu có chút mệt nhọc.
Hứa Ngọc Như cầm bình sữa đi lên, thử độ ấm một cái mới đem bình sữa đưa cho bé con.
Bé Bạch Mãn lập tức vươn tay đón lấy bình sữa, sau khi hút một ngụm sữa lớn mới cảm thán vẫn là ở nhà sướng nhất.
Chỉ chốc lát sau bé con nằm lăn ra ngủ, ngay cả bình sữa vẫn còn chưa uống hết một nửa.
Thịnh Tùng Khang và Hứa Ngọc Như đi xuống gọi điện báo cho Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh.
“Hai đứa con cứ yên tâm làm việc đi, bé con đã ngủ rồi. Mãn Mãn thông minh lắm, còn học giả khóc, hơn nữa không chỉ tự mình giả khóc mà còn lôi kéo bạn nhỏ khác giả khóc cùng mình.”
“Chờ đến tối các con trở về rồi nói sau, với lại thằng nhóc tên Tiểu Huy kia hình như lúc trước từng gây hấn với Trần Trần, không biết các con có biết chuyện này không?”
“Thôi, chờ đến tối các con về rồi nói.”
Tắt điện thoại xong, Thịnh Tùng Khang và Hứa Ngọc Như đi ra ngoài mua đồ ăn, ông bà muốn chuẩn bị một bữa tiệc lớn để bồi bổ cho bé con đáng thương.
Trong nhà chỉ còn lại Kỳ Diệc Trần và bé con đang ngủ, Kỳ Diệc Trần kiểm tra lại xem chân Bạch Mãn có bị dính nước không rồi mới yên tâm lại.
Kỳ Diệc Trần nhìn bình sữa mà bé con đang uống dở, y hơi do dự một chút, liền cẩn thận lấy bình sữa ra khỏi miệng cậu. Khi lấy ra, bé con còn mơ màng m.út m.út núm sữa giả như đang uống sữa, trông rất đáng yêu..
Kỳ Diệc Trần cất bình sữa sang một bên, y nhìn bình sữa đang toả hương thơm kia, không biết nghĩ như thế nào, liền m.út núm sữa uống thử một ngụm, y hơi cảm nhận vị một chút thì ra uống cũng ngon như vậy, trách không được bé con sẽ thích uống.
Kỳ Diệc Trần không buồn ngủ, y tự tìm cho mình một quyển sách vừa ngồi xem vừa tiện thể trông bé con.
Nhưng đọc một hồi vẫn không tĩnh tâm được, tất cả là do bé con quá đáng yêu, Kỳ Diệc Trần bất mãn buông sách, tự mình bò đến trước mặt bé con rồi khẽ nhéo cái mũi của cậu.
Y chỉ chạm vào một cái rồi buông lỏng ra, cuối cùng trực tiếp xốc chăn lên ôm bé con đang ngủ say vào lồng ng.ực rồi cũng nhắm mắt dưỡng thần.
Ngửi mùi sữa trên người bé con một hồi, Kỳ Diệc Trần cũng chậm rãi ngủ say.
Trước khi ngủ y còn nghĩ Mãn Mãn có phải là thuốc ngủ thành tinh hay không, sao mà vừa nhìn bé con xong liền muốn ngủ thế này.
Còn Phó Tuân thì đang gấp gáp đi tìm vợ, may mắn trên đường đi đụng phải Bạch Hạc Vu.
Hai người họ là đi được nửa đường thì gặp nhau, lúc anh ta vừa tới sân bay vừa vặn đụng mặt nhau luôn.
Nhưng hiện trường gặp mặt lúc ấy thực sự rất là vi diệu, ngay cả người qua đường cũng cảm giác được quan hệ của bọn họ không đúng.
Lần này Bạch Hạc Vu không có đi lạc, anh ấy mua vé từ sáng sớm, nhưng mãi đến đêm mới tới nơi. Vì vậy chuyến bay này cũng đã bay được mấy vòng rồi.
Còn may bây giừo anh đã có tiền, vì vậy đành phải mua một tấm vé mới, nhưng phải chờ tới ngày hôm sau mới có chuyến bay. Anh cũng không ngại trực tiếp đi đến khách sạn nằm bên cạnh sân bay ngủ một giấc.
Sau đó lại chơi thêm mấy ván game, làm cá mặn thêm một ngày mới xuất phát.
Vì sợ lại bỏ lỡ chuyến bay, nên lần này anh tới đặc biệt sớm, nhưng do uống nhiều nước, nên nửa đường phải đi WC, không may lại gặp phải bạn trai cũ.
Bạch Hạc Vu cảm thấy mệt tim thôi rồi, chuyện tốt không gặp lại để anh ta đuổi kịp rồi.
Mà khi vừa gặp mặt phản ứng đầu tiên chính là đội mũ lên xoay người rời đi, nhưng nam nhân phía đối diện lại càng mau hơn một bước nắm lấy tay anh.
Bạch Hạc Vu nhìn cánh tay bị nắm lấy của mình:……
Phó Tuân vốn đã nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Bạch Hạc Vu sẽ như thế nào, nhưng anh ta không ngờ rằng hai người lại gặp nhau ở cửa nhà vệ sinh.
Nhìn thấy người đàn ông tóc trắng trước mặt vì hành động của mình mà mở to đôi mắt, không biết tại sao trong lòng Bạch Hạc Vu lại cảm thấy có chút chua xót, hai mắt dần dần đỏ lên.
“Cuối cùng anh cũng tìm thấy em.”
Bạch Hạc Vu nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời nói của nam nhân mà sợ tới mức run lên.
Người bên cạnh vừa định đi vào nhà vệ sinh nghe thấy giọng nói như muốn trả thù của Phó Tuân, sợ tới quay lại đường cũ, chậc chậc, xã hội thời nay? Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Phó Tuân không ngờ anh đến đúng lúc như vậy, nhìn tư thế chuẩn bị chạy của người đàn ông trước mặt, không ngờ được rằng sẽ bắt gặp người ngay khi vừa xuống máy bay.
Bạch Hạc Vu thấy tình hình không ổn, anh chỉ nghĩ đơn giản là đâm thẳng vào Phó Tuân rồi chạy đi.
Nhưng kết quả lại chui đầu vô lưới, Phó Tuân trực tiếp ôm công chúa bế Bạch Hạc Vu lên, sau đó liền quang minh chính đại đi ra ngoài.
Hai người đàn ông, lại còn ôm kiểu công chúa, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Nhưng Phó Tuân vẫn mắt nhìn thẳng nhanh chóng rời sân bay.
Đến lúc này mới có người yếu ớt nói: “Người kia có phải hơi giống Phó Tuân không?”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, hiện trường nháy mắt nổ tung, Phó Tuân vừa mới ôm một nam nhân đi ra ngoài, hơn nữa gần đây truyền ra tin tức Phó Tuân có một đứa con trai ba tuổi.
Chuyện này không khỏi khiến mọi người liên tưởng tới nhau, chẳng lẽ người kia chính là người đã sinh con cho Phó Tuân.
Hơn nữa nhìn tư thế ngày hôm nay cũng không hề che dấu chút nào, chẳng lẽ muốn trực tiếp công bố!
Quần chúng trực tiếp ăn dưa đều hưng phấn không thôi, có người còn quay video lại phát lên trên mạng, lúc này không chỉ có người ở hiện trường, mà trên mạng cũng trực tiếp nổ tung rồi.
# Phó Tuân ôm công chúa # trực tiếp xông lên thành hot search đứng đầu!