Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Chương 36



Bạch Mãn cảm thấy trên mặt mình bị bôi đầy bùn đất, liền khóc lóc không ngừng.

“Hu hu hu, ba ba mau cứu Mãn Mãn! Mãn Mãn không nhìn thấy gì nữa rồi.” Vừa khóc vừa kêu thế mà cậu còn biết phân công việc cho ba ba của mình.

Phó Tuân trực tiếp ôm bé con vào nhà mới, mọi đồ dùng gia đình và thiết bị trong nhà đã được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến cuối tuần là có thể chuyển vào ở.

Phòng ngủ của Bạch Mãn vẫn chưa ở được, cho nên chỉ dùng phòng tắm trước.

Bạch Hạc Vu mang đôi ủng lội nước, khó nhọc bước ra khỏi ruộng, rồi đi theo Phó Tuân và bé con vào nhà.

Bạch Hạc Vu cởi giày ở bên ngoài, đi chân trần vào phòng ngủ để xem tình hình của con trai.

Khi bước vào, Phó Tuân đang giúp Bạch Mãn rửa mặt. Cậu nhắm chặt mắt, miệng cũng mím lại, sợ rằng sẽ ăn phải một miệng bùn.

Bạch Mãn khổ sở một hồi liền biến thành gấu trúc nhỏ, quần áo cũng thuận thế rơi hết xuống đất.

“Ba mau giúp Mãn Mãn rửa lông đi, trên lông dính nhiều bùn lắm.” Bạch Mãn vẫy vẫy đôi chân nhỏ, yêu cầu ba ba hỗ trợ.

Phó Tuân nhanh chóng ôm chặt cục bông nhỏ vừa biến hình, suýt chút nữa thì làm rơi cậu nhóc xuống đất.

Bạch Hạc Vu bế chú gấu trúc nhỏ lên, nói với Phó Tuân: “Anh đi xả nước vào bồn tắm đi, em bế nhóc con này.”

Bạch Hạc Vu lấy một ít khăn giấy lau bùn trên mắt cậu nhóc: “Nhắm mắt lại, ba lau mắt cho con.”

Bạch Mãn khụt khịt nhắm mắt lại: “Ba ba nhất định phải lau sạch cho Mãn Mãn nhé, Mãn Mãn muốn làm một chú gấu sạch sẽ.”

Bạch Hạc Vu ôn tồn nói: “Được, đã biết.”

Phó Tuân xả nước rồi kiểm tra nhiệt độ: “Được rồi, đặt bé con vào nước đi.”

Bạch Hạc Vu ôm Bạch Mãn đi qua: “Anh ra ngoài trước đi, tiện thể lấy giúp em một bộ quần áo. Em với Mãn Mãn cùng tắm luôn.”

Phó Tuân nhìn bộ quần áo dính đầy bùn đất của vợ, hơi ngại ngùng quay đi chỗ khác, đáp: “Được, anh đi lấy liền đây.”

Phó Tuân đóng cửa lại rồi sang phòng bên cạnh lấy quần áo, trên đường đi Phó Tuân tình cờ gặp Trần Trần chạy tới.

Kỳ Diệc Trần ôm một bộ quần áo trẻ con, thở hổn hển gọi Phó Tuân: “Chú Phó, đây là quần áo của Mãn Mãn.”

Phó Tuân  vội nhận lấy và giải thích: “Chú Bạch đang tắm cho Mãn Mãn. Chú còn phải đi lấy quần áo cho chú Bạch nữa.”

Kỳ Diệc Trần liền nói: “Vậy cháu sẽ cầm quần áo của Mãn Mãn đợi ở bên kia luôn ạ.”

Phó Tuân thấy vậy cũng đồng ý.

Kỳ Diệc Trần liền đứng đợi cậu ở bên ngoài, Phó Tuân thì đi lấy quần áo.

Đồng thời giải thích cho nhà họ Kỳ nguyên nhân Bạch Mãn và Bạch Hạc Vu chưa về.

“Té ngã, không bị sao chứ?” Thịnh Tùng Khang quan tâm hỏi.

“Không sao ạ, Hạc Hạc đang tắm rửa cho bé con.” Phó Tuân xua xua tay.

Sau khi lấy xong quần áo, nhân tiện có thời gian, Phó Tuân kể với gia đình họ Kỳ về việc quay chương trình.

Người nhà họ Kỳ đều không phản đối. Kỳ Thiên Thành thậm chí còn vui vẻ nói: “Vậy tôi có tính là sẽ được lên TV không? Trước đây tôi rất ghen tị với cậu vì được lên TV đấy, không ngờ giờ cũng đến lượt tôi.”

Thịnh Mỹ Nghênh nghi hoặc: “Anh cũng từng muốn lên TV à? Không nhìn ra đấy”

Kỳ Thiên Thành ra vẻ ưu thương nói: “Đó là giấc mộng thời niên thiếu mà.”

Cậu nói này khiến cả phòng cười vang.

Hứa Ngọc Như thì quan tâm hơn đến chuyện dọn dẹp nếu quay chương trình hơn: “Nếu quay chương trình, có phải dọn dẹp nhà cửa không? Quay ở đây luôn à?”

Phó Tuân nghĩ nghĩ: “Quay ở phòng bên cạnh, bên đó vừa dọn dẹp xong, chưa sử dụng gì cả, không cần phiền mọi người dọn đâu.”

Hứa Ngọc Như: “Có gì mà phiền chứ. Đến lúc đó dì có thể sang chơi với Bạch Mãn mỗi ngày.”

Lên TV cơ mà, lại là một dịp để khoe với hội bạn, trong lòng Hứa Ngọc Như phấn khích hẳn.

Trong phòng tắm, Bạch Mãn được ba ba xoa đầy bọt xà phòng. Cậu vẫn không từ bỏ việc thuyết phục ba ba cho mình tham gia chương trình: “Ba, Mãn Mãn muốn lên chương trình.”

“ược thôi, nhưng lên chương trình thì vẫn phải đi học đúng giờ.” Bạch Hạc Vu nhẹ nhàng tung một kích.

“A?” Cậu tội nghiệp quay đầu nhìn ba ba, liền bị Bạch Hạc Vu vô tình xoay đầu lại.

“Tại sao ạ?” Bạch Mãn không từ bỏ tiếp tục hỏi. Sao ba lại biết hết vậy?

Bạch Hạc Vu vừa xả nước vừa nói với gương mặt không biểu cảm: “Làm gì có tại sao. Trẻ con là phải đi học.”

Anh đã tìm hiểu rồi, trẻ con loài người từ ba tuổi phải đi học, học đến khi tốt nghiệp đại học.

Cảm giác không muốn đi học của nhóc con bây giờ rất nghiêm trọng, đây không phải là dấu hiệu tốt. Bạch Hạc Vu đã quyết tâm phải uốn nắn nhóc con nhà mình, nhất định phải đi học.

Bạch Mãn lập tức ỉu xìu, đôi vai nhỏ sụp xuống. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại tinh thần, vì giờ cậu đã được ba ba tắm rửa sạch sẽ. Cậu quay đầu, dùng móng vuốt nhỏ giúp ba ba tắm rửa.

“Ba ba, Mãn Mãn tắm cho ba ~” Dù sao mục đích tham gia chương trình cũng đã đạt được, đến lúc đó có thể còn thay đổi nữa, Mãn Mãn nghĩ thầm, bây giờ phải lấy lòng ba ba cái đã.

“Trái xoa xoa phải xoa xoa, oa, có bọt này ~ Trái xoa xoa phải xoa xoa ~” Mãn Mãn vừa hát bài hát không biết học từ đâu vừa dùng tay nhỏ xíu cọ xát cho ba ba.

Cậu vừa ghét bỏ tay ở trong hình dạng gấu trúc không thuận tiện, vừa biến trở lại thành bé con tr.ần tr.uồng cọ xát cho ba ba.

Bạch Hạc Vu cuối cùng cũng bị bé con chọc cười, thấy vậy Mãn Mãn càng cố gắng hơn.

“Ba ba yên tâm, nhất định sẽ tắm sạch cho ba ba!" Tay nhỏ của Mãn Mãn đầy bọt, cứ thế quệt lung tung lên người ba ba.

Cuối cùng, Phó Tuân trở lại, cùng với Kỳ Dật Thần ở bên ngoài đợi hơn mười phút mới thúc giục hai người trong phòng tắm ra ngoài.

Mặc quần áo, sấy tóc xong, Bạch Hạc Vu dắt tay Mãn Mãn đi ra.

Khuôn mặt cậu đỏ hồng vì hơi nước, loạng choạng bước theo bên cạnh ba, mặt ngước lên nhìn ba và anh trai, cười ngốc nghếch.

““Hehe, ba ba đồng ý rồi đó ạ! Hehe~” Mãn Mãn tự hào khoe, là cậu làm ba ba đồng ý đấy!

Kỳ Diệc Trần không quan tâm chuyện đó, mà sờ lên khuôn mặt nhỏ của cậu, lo lắng hỏi: “Mãn Mãn nóng lắm hả? Mặt đỏ bừng luôn rồi.”

Mãn Mãn dụi dụi mặt vào tay anh trai, giọng mềm mại đáp: “Mãn Mãn nóng, bị thổi nóng ấy~”

Lúc nãy ba ba sấy tóc, để gió nóng quá rồi.

Thấy cậu không sao, Kỳ Dật Thần liền dắt tay cậu đi sang phòng bên. Cả buổi rộn ràng thế mà đã gần đến giờ ngủ của cậu.

Cuối cùng, Bạch Hạc Vu cũng nhớ đến những bông hoa bị bỏ quên trong vườn, anh đem cắm chúng vào lọ nước, dự định ngày mai trồng một ít ở ngoài.

Sau khi về lại phòng bên, Mãn Mãn lại được ông bà ngoại ôm ấp, hôn hít thêm một hồi lâu.

Đến khi ngáp ngắn ngáp dài, cậu mới được anh trai dẫn lên lầu đi ngủ.

Dưới tầng, người lớn vẫn đang bàn chuyện.

“Cậu Phó à, đoàn làm chương trình bao giờ đến vậy? Để tôi nhìn xem hôm đó mình có tiết dạy không.” Tuy rằng Thịnh Tùng Khang luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng vẫn rất để ý, ông muốn chuẩn bị sớm để khi lên hình trông thật bảnh bao.

Hứa Ngọc Như ngồi ở bên cạnh cười trộm, nhưng cũng rất để ý đến thời gian.

Phó Tuân nhìn điện thoại rồi đáp: “Tuần sau, cuối tuần sẽ quay tập đầu tiên. Lúc đó không chỉ quay trong nhà mà có thể còn đi ra ngoài quay, để bọn trẻ con với các ông bố tự mình trải nghiệm.”

“Ồ ~” Người nhà họ Kỳ đều đồng thanh đáp lại.

“À đúng rồi, chương trình còn cần nhà tài trợ không? Cậu xem công ty chúng tôi thế nào?" Kỳ Thiên Thành động tâm, chương trình này có người nhà tham gia đó, đầu tư một chút cũng không lỗ, Trước đây, mỗi lần mời đại diện phát ngôn đều tốn không ít tiền, dù sau này có Phó Tuân thay thế nhưng giờ có thêm một kênh quảng cáo cũng không ngại nhiều đâu

Phó Tuân cũng có chút động tâm: “Để tôi hỏi tổ tiết mục thử, cậu gửi cho tôi một phần thông tin công ty, thông thường thì tổ tiết mục sẽ không từ chối đâu, dù sao cũng là tặng tiền cho người ta mà,  chỉ là thêm vài câu quảng cáo trong chương trình thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Công ty của Kỳ Thiên Thành giờ đã vận hành bình thường, chỉ là không biết có phải tên Cao Hạ kia trốn lên rừng không mà, Cục Quản lý yêu quái đã kiểm tra nửa tháng vẫn không tìm được tung tích của hắn, thật sự rất kỳ lạ.

Hiện tại, Cao Hạ đang trốn trong một căn phòng thuê, râu ria xồm xoàm, ăn đồ ăn do người khác mang đến.

Anh định làm gì?” Một người đàn ông nhỏ gầy đứng bên cạnh hỏi.

“Hừ, tất nhiên là tìm cơ hội tiêu diệt Kỳ Thiên Thành một lần cho xong. Tôi không sống tốt, thì hắn cũng đừng hòng sống yên!” Cao Hạ cười lạnh, ánh mắt khiến người đàn ông nhỏ gầy giật mình run sợ.

Hắn chỉ là một yêu tinh sóc bình thường, vì cùng quê với Cao Hạ mà bị kéo vào, hàng ngày không chỉ phải cẩn thận mang cơm cho hắn, mà còn phải tránh bị Cục Quản lý yêu quái phát hiện.

May mà Cao Hạ mang theo một khoản tiền lớn, nếu không hắn đã chẳng dại gì đi nuôi tên này. Người đàn ông nhỏ gầy nhìn bóng lưng đang ăn ngấu nghiến của Cao Hạ, ánh mắt lóe lên sự âm ngoan.

Cuối tuần, Phó Tuân dẫn Bạch Hạc Vu và Mãn Mãn chuyển nhà. Dù đã chuyển nhưng cách sinh hoạt vẫn như trước, vẫn ăn cùng nhà họ Kỳ, chỉ là đổi chỗ ngủ.

Mãn Mãn vui không kể xiết, lại có thêm một nơi để chơi.

Ahhhh, xe đồ chơi của Mãn Mãn, gấu trúc bông của Mãn Mãn~” Cậu vui sướng lăn lộn trong đống đồ chơi.

Chơi một mình chưa đủ, cậu còn kéo cả anh trai vào: “Anh ơi, lại đây chơi đi, vui lắm đó~”

Kỳ Diệc Trần thuận theo cậu, nằm xuống bên cạnh.

Mãn Mãn nằm trên chiếu mát, thậm chí còn gác chân nhỏ lên người anh, ôm anh trai làm nũng: “Anh ơi, tối nay anh ngủ với Mãn Mãn được không?”

“Được thôi, nhưng hôm nay Mãn Mãn phải làm xong bài tập trước đã.” Kỳ Diệc Trần nhìn cậu rồi nói.

Trong nháy mắt Mãn Mãn lập tức buông anh trai ra lăn sang một bên, muốn cách xa anh trai một chút: “Xấu xa!”

Kỳ Diệc Trần cười giữ chặt eo cậu kéo lại gần, vừa dỗ vừa nói: “Thôi nào, đi thôi~”

“Không không không, Mãn Mãn muốn ngủ ~”

“Em vừa mới dậy mà, đừng trốn tránh nữa, đi với anh nào.”

Cứ như vậy Mãn Mãn mặt mày buồn thiu, bị anh trai dắt vào phòng ngủ để làm bài tập. Cậu thực sự không hiểu tại sao trẻ con lại phải có bài tập về nhà.

Đúng vậy, sau một tuần học, lớp mẫu giáo bé của Mãn Mãn cũng bắt đầu vào chương trình học chính thức.

Toán, Văn, Anh, âm nhạc, vẽ, thể dục – ngày nào cũng bận rộn.

Bạch Mãn ở trường thì không sao, nhưng về nhà cậu lại chẳng muốn làm bài tập chút nào.

Ngày nào cũng phải để Kỳ Diệc Trần thúc giục rồi ngồi cạnh giúp làm bài.

Vào cuối tuần tiếp theo, đúng ngày đoàn làm chương trình đến quay, Kỳ Diệc Trần vẫn đang dỗ bé con đang tức giận.

“Anh trai, Mãn Mãn muốn xem hoạt hình, bài tập để mai làm được không ạ?” Mãn Mãn nằm dài dưới đất, ôm chặt chân anh trai nũng nịu.

Kỳ Diệc Trần mệt mỏi kéo cậu nhóc lên ghế sofa: “Sàn lạnh lắm, đứng dậy trước đã được không?”

Bây giờ cậu khác nặng, là trọng lượng mà y không thừa nhận nổi.

Kỳ Diệc Trần thấy mệt tim,  mỗi ngày đều phải lặp lại cảnh này. Rõ ràng bài tập mẫu giáo chỉ mất năm phút là xong, nhưng cậu cứ kéo dài mãi không chịu làm.

Đối với loại học sinh như Bạch Mãn, không làm bài tập chính là thắng lợi.

Tổ tiết mục vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh này.

Camera:……

Kỳ Diệc Trần & Phó Tuân:……

Bạch Mãn nằm trên mặt đất bị bị anh trai kéo dây:…… Mặt mũi của cậu!